Sau khi tiếp nhận cốt truyện, Bạch Lạp Sa cảm thấy chẳng có áp lực gì sất.
Về nhà, ngủ!
Sáng hôm sau, dậy đi học!
Giải quyết xong xuôi bữa sáng, cô liền nói lời từ biệt với bà quản gia.
Hôm nay, cô sẽ đi học bằng ô tô riêng gia đình.
Trước khi ra khỏi cửa, Cụ Ấm Nước đột ngột nhắc nhở Bé Sa rằng: [ Mang thêm một đôi giày mới đi.
]
Bạch Lạp Sa cúi đầu, nhìn đôi giày cao cổ màu đen dưới chân mình.
Cô liền ngoan ngoãn vâng lời lão, lấy một hộp giày mới trong tủ, mang đi.
...
"Dừng xe ở đây thôi ạ.
Bác Dương, cháu sẽ đi bộ vào trường." Xe ô tô đi đến một đoạn cách trường học không xa, Bạch Lạp Sa khẽ kêu bác tài dừng lăn bánh.
Cô chính là muốn tiếp tục đi bộ.
Rút kinh nghiệm từ những lần đi học ở mấy ngôi trường trước, cô quyết không để cho bác tài đỗ xe trước cổng trường nữa.
Phòng cho mấy đám học sinh láo nháo hết cả lên.
Xuống xe, nói lời tạm biệt với bác Dương.
Bạch Lạp Sa tay ôm hộp đựng giày, lưng xách cặp, rảo bước chân tới trường.
Nắng mai buổi sáng chiếu sáng nhàn nhạt, Bé Sa giơ tay, khẽ nheo mắt lại.
Da cô rất trắng, ánh nắng chiếu lên, khiến người cô phảng phất mơ hồ dát thêm một lớp bạch quang.
Từng bước đi uyển chuyển tinh tế, vạt váy dày lay động theo từng nhịp chân.
Hình ảnh nàng thơ xinh đẹp chậm bước dưới nắng mai, quả là khiến người ta tâm không nhịn nổi mà phải ngoái đầu lại nhìn.
Bạch Lạp Sa đi tới một ngõ nhỏ, bèn nghe thấy những thanh âm bôm bốp kì quái.
Trong đầu, một đạo âm thanh phấn khích truyền tới: [ Ta phi! Bên trong là đám nam nữ chủ đang đánh nhau đấy.
Nhóc muốn vào coi thử không? Đảm bảo vẻ ngoài của Khương Trạch không khiến nhóc thất vọng đâu, hí hí hí! ]
Đã vậy, cuối câu còn kéo dài mấy chữ hí hí nghe thiệt đáng khinh!
Thế nào là khiến cô không thất vọng?
Bạch Lạp Sa không phải là người đam mê chữ sắc.
Đem cái lão gia hoả trong đầu kia khinh bỉ vài cái.
Cô bèn tỏ ra không có hứng thú, tính tiếp tục đi tiếp.
Ai dè ngay lúc này, biến cố đột ngột xảy ra.
Một người bị đá văng ngã ra ngay trước mặt Lạp Sa.
Cậu ta cúi đầu, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Một tay của cậu túm nhẹ lấy giày cô, rên rỉ: "Đau."
Bé Sa lặng im, bụng dạ cũng thầm rên theo hắn.
Cô cũng đau.
Được rồi, cô có một căn bệnh.
Một căn bệnh rất nặng từ thế giới cũ.
Ở thế giới này, sách giáo khoa ghi, đó là bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Nhìn cái bàn tay dính đầy đất bụi của cậu trai nọ đang nắm lấy giày đẹp của mình.
Rồi Bạch Lạp Sa lại cúi nhìn hộp giày trong tay, nhíu mày.
Ồ, ra vậy.
Đến lúc thay giày thôi.
Không uổng công ngày ngày cô mua nhiều giày vứt trong nhà như vậy.
"Á...Á...Đau quá, đau quá!" Gương mặt của Bạch Lạp Sa vẫn giữ nguyên nét tươi cười dịu dàng đằm thắm động lòng người.
Từng sợi tóc mai mềm mại phất phơ bên gò má, nhưng hành động của cái chân cô thực sự ác độc đến tột cùng.
Dùng đế giày nghiền nát tay cậu trai.
Thấy cậu ta gào ghê y một con đàn bà, Bạch Lạp Sa bèn tặng cậu thêm một cú đá.
Đá phát đá gãy con mẹ nó cằm người ta luôn.
Răng rụng đầy đất, đầu nghiêng sang một bên.
Hiển nhiên, cậu trai cũng không ngờ mình lại bị một cô bạn có vẻ ngoài thiên chân vô tà đó đá một cú cho văng mõm.
Trợn mắt nằm trên đất, nom dáng vẻ đau đến nỗi không thể đứng dậy.
Lúc Khương Trạch cùng đám đàn em của mình kia bò ra khỏi ngõ.
Hình ảnh đầu tiên anh thấy được lại kì quái như thế đó.
Và Bạch Lạp Sa đi xong đôi giày mới cũng ngẩn người.
Cô nhìn chàng trai hai tay đút túi quần, điệu bộ tiêu sái đứng trước mặt.
Gương mặt anh ta rất đẹp trai, ngũ quan tinh tế thiên hướng lai tây, làn da thiếu niên hơi trắng,