"Chỉ cần con đầu độc chết hắn, con sẽ là công thần của Tiên giới.
Sư phụ con, vẫn luôn ở chỗ chúng ta."
"Đúng vậy, hắn là Ma tôn, một kẻ không xứng tồn tại trên đời.
Hắn chính là sự dơ bẩn nhất của thiên địa này, chỉ khi hắn chết đi, Ma tộc mới hoàn toàn lụi bại."
"Lạp Sa à, chúng ta đặt niềm tin vào con."
"Sư phụ con hiện bệnh tình trở nên trầm trọng thế này, đều do một tay đám Ma tộc đả thương.
Nếu con không vì sư phụ con báo thù, thật không xứng danh hảo đồ đệ."
Ống tay áo cùng làn tóc dài bay quần quật.
Bạch Lạp Sa mím chặt môi, ánh mắt lãnh đạm, mặc cho từng cơn từng cơn gió thổi quật vào mặt.
Hoa Dã Từ...
Không!
Phải gọi chàng ta là Hoa Phiệt...hoặc Xương Tà mới đúng.
Nam chủ của vị diện này...
Ban đầu nàng còn cảm thấy thật kì quái!
Chính mình chạy ra núi tuyết ở ẩn, cư nhiên nhặt được mỹ nam...
Mỹ nam lại không liên quan miếng nào đến nữ chủ.
Ai dè người ta không chỉ không liên quan đến nữ chủ.
Người ta còn trực tiếp là nam chủ cơ!
Chết tiệt!
Lừa đảo mà lại.
Nghĩ đến bé nam chủ nhỏ nhắn ngốc ngốc manh manh tám năm trước gặp, nàng nghĩ chắc bản thân mắt mù rồi đi?
Hay là do Hoa Phiệt thoát thai hoán cốt?
Rõ ràng là cùng một người, làm sao mà dung mạo trưởng thành lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất vậy?
Giơ lọ độc dược trong tay, Bạch Lạp Sa lại nhớ đến ánh mắt mỗi khi chàng nhìn nàng...
Thâm tình như vậy? Tưởng chừng chúng ta thấu hiểu nhau nhất.
Giờ quay đầu lại, mới nhói lòng phát hiện, nàng căn bản chẳng biết chút xíu gì về người đàn ông này cả.
Ngoại trừ cái tên ba chữ "Hoa Dã Từ" ra, nàng chẳng biết gì thật...
Ừm, và cái tên đó cũng là giả nữa!
Đáng giận!
Lừa nàng rồi khiến nàng rung động?
Đây là yêu sao?
Hay là một dạng trêu đùa tình cảm?
Bạch Lạp Sa không tức khi Hoa Dã Từ giấu thân phận Ma tôn.
Lý do nàng quạo, đơn giản thôi, nàng bị hố nên quạo đó!
Tạm thời vứt chuyện Hoa Phiệt ra sau đầu, nàng híp mắt, đầu óc bắt đầu phân tích thái độ của các vị trưởng lão trong cuộc gặp mặt tại điện Thiên Minh mới nãy.
Ôi, vậy là sư phụ nàng đang bị giam giữ?
Bọn họ đủ mưu mô hèn mọn, dùng chiêu nào không dùng, lại trực tiếp đi dùng cái chiêu bắt cóc uy hiếp này, mặc cho con tin bị giam giữ là người quen.
Đủ tàn độc!
Ai nói là chính đạo ngay thẳng liêm chính đâu?
Đều hùa nhau một đám giả dối cả!
Mấy ai đủ cương trực?
So với đám ma tộc, một kẻ ác công khai, một kẻ ác ngầm, không khác là bao!
...
Bạch Lạp Sa bước lên hiên nhà, tư thái đoan trang ôn nhã vuốt nhẹ mái tóc.
Nàng mở cửa, bước vào phòng.
Hoa Phiệt lúc này đang ngồi trên ghế, thẫn thờ ngắm cảnh tuyết đẹp bên ngoài.
Chàng thấy nàng về, chưa kịp cho nàng cất lời chào hỏi mình.
Một bàn tay to lớn đã vươn ra, kéo người phụ nữ vào ngực.
Một bàn tay khác nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, chàng ta gấp gáp muốn nhấm nháp hương vị của đôi môi xinh đẹp kia, nhanh chóng cúi mặt.
Hoa Phiệt hôm nay tâm tình có vẻ đặc biệt quái đản!
Bạch Lạp Sa đột ngột bị cưỡng hôn, nàng không có kịp phản ứng gì đâu.
Vào khoảnh khắc bản thân suýt thì chìm đắm trong màn hôn hít đầy hương diễm ướt át này, nàng mau chóng giơ tay đẩy đẩy ngực chàng, ý đồ muốn phản kháng vô cùng rõ ràng.
Nhưng ơ kìa! Nàng càng phản kháng, ai kia càng kích động!
Trực tiếp đỡ mông nàng lên bệ cửa sổ, Hoa Phiệt lực đè tăng mạnh, những cái trao đổi nồng thắm dần dần trở thành dã thú cắn nuốt...
Chàng ta hôn, lại hận không thể một ngụm nuốt luôn nàng vào bụng, khảm nhập nàng vào xương cốt mình, linh hồn hai người họ sẽ hoà quyện lẫn nhau, vĩnh viễn sẽ không tách rời được nữa.
"Hoa...Ưm..Ưm..." Gian nan rên rỉ nhè nhẹ, mặt Bạch Lạp Sa không khỏi đỏ bừng lên do hít thở không thông.
Bọn họ trước đây có hôn nhau.
Nhưng hôn kiểu xây xẩm mặt mày thế này, vẫn là lần đầu nàng được trải nghiệm.
Nước miếng từ miệng chàng, trao đổi với miệng nàng.
Do động tác quá nhanh, và do cả sự lắc đầu không chịu của nàng ấy, nước bọt chảy khỏi môi lưỡi hai người, chảy tong tỏng lên cằm họ.
Dơ muốn chết!
Bạch