Tai chó của Hoa Phiệt cơ hồ rũ xuống đầy ủy khuất.
Chàng chỉ buông một câu như vậy, sau đó cũng không nói gì nữa, lặng lẽ ôm nàng và ngửi hương thơm nàng.
Điều đó cũng đủ để khiến chàng bình tâm rồi.
Đã bảo, nàng là liều thuốc bổ đối với chàng mà.
"Hôm nay huynh làm sao nào? Huynh nhớ ta đến thế ư?" Vươn ngón tay vuốt ve đôi môi của người đàn ông, Bạch Lạp Sa dịu dàng hỏi.
Thái độ dịu dàng ấy của nàng...gần như khiến Hoa Phiệt quay cuồng.
"Nhớ lắm.
Chiều nay nàng đi đâu thế?" Hoa Phiệt ủ rũ mở miệng.
Mặc dù chàng biết tỏng nàng đi đâu rồi...
Nhưng mồm mép vẫn cố chấp muốn hỏi vậy thôi.
Bạch Lạp Sa lười giấu diếm, trực tiếp nói thẳng: "Ta đi thăm sư phụ ta."
"Sư phụ nàng...bị sao không?"
"Bị bệnh." Nàng như có như không than thở: "Bị đám Ma tộc đả thương."
Nói ra câu này, ánh mắt Bạch Lạp Sa bỗng thoáng tia xét nét, nhìn chằm chằm từng chi tiết biểu cảm của người đàn ông.
Hoa Phiệt vô cùng tự nhiên vỗ vai nàng: "Nàng đừng đau lòng quá."
"Ta không đau lông.
Nhìn thấy huynh ta liền hết đau lòng." Bạch Lạp Sa cười cười, nhẹ nhàng đẩy lồng ngực chàng ra, đứng dậy.
Hai bọn họ đều có tâm tư riêng...
Họ đứng gần nhau, tay kề tay, linh hồn lại như cách xa vạn dặm.
Mỗi người chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng của mình, chẳng ai nói, chẳng ai cười, không khí lạnh nhạt đến lạ.
Hoa Phiệt đem tay áp lên ngực, nhấn cái mạnh...
Nhói quá!
Chàng nhìn nàng, tâm liền đau.
...
Tối hôm ấy, Bạch Lạp Sa ngồi lên chiếc xích đu ở hiên nhà, lẳng lặng nhìn trời nhìn đất, cũng không thèm nhìn lấy Hoa Phiệt một cái.
Trời đêm lắm sương nhiều gió, không khí đặc biệt ẩm ướt, trăng sáng đêm nay, bị mây mù che mất.
Bạch y phiêu diêu bay bay, người đàn ông đứng sau nàng, ngón tay hơi nhúc nhích.
Chàng rất muốn ôm bóng lưng cô đơn trước mặt vào ngực, âu yếm nàng, vuốt ve nàng...
Nhưng nhìn nàng nay tĩnh lặng như thế...cộng với buổi gặp mặt với các vị trưởng lão sáng nay...
Nàng đang đắn đo sao?
Đắn đo xem tí nữa nên giết chàng như thế nào ư?
Dịu dàng của ta, nàng có biết, dù nàng có giết ta thế nào đi nữa, ta cũng tình nguyện, nàng biết không? ( Yêu kiểu sâu sắc thế này mất não quá! ;-;)
Hoa Phiệt mềm lòng, lại đi tới bên nàng, cúi nửa mình, như muốn ôm trọn nàng vào ngực: "Lạp Sa...Đêm lạnh lắm, vào kia nghỉ ngơi đi."
"Chưa cần nghỉ ngơi vội." Miệng đáp, đoạn, Bạch Lạp Sa vươn tay, choàng lấy cổ nam chủ, thân mật cười: "Huynh bế ta vào nhà đi.
Trời lạnh thế này, ta muốn uống một cốc sữa ca cao nóng."
"Tuân mệnh, Lạp Sa." Hoa Phiệt miệng cười rộ lên vui vẻ.
Không gian trong nhà, ấm áp quấn quýt, ánh nến sáng nhè nhẹ.
Nhè nhẹ yêu thương ôm nàng đặt lên chiếc nệm bông, Hoa Phiệt đi pha cốc ca cao sữa nóng cho nàng.
Thời điểm chàng quay lại, đã là một lúc sau.
Ca cao sữa toả ra mùi thơm phức ngọt ngào, Bạch Lạp Sa cũng chẳng có ưa thích gì sữa ca cao cho cam, chẳng qua tại mùa đông không có nước táo nóng, nên nàng mới uống nó để ấm người thôi.
Dẫu sao ca cao sữa nóng khá ngon!
Ngon hơn nữa khi cốc ca cao này là nam chủ vì nàng mà pha chế.
Bạch Lạp Sa coi vẻ săn sóc mình kia của chàng, lòng dạ có chút hả hê.
Chậc, đến giây phút chất vấn rồi!
Bưng cho nàng ấy cốc ca cao, Hoa Phiệt ôn thanh nhắc nhở: "Cẩn thận, nóng đấy!"
"Ta biết mà." Bạch Lạp Sa nhấp một ngụm âm ấp, lại đem miệng cốc kề bên môi chàng: "Chàng uống không?"
Vị trí nàng kề, vừa vặn là vị trí nàng vừa đặt môi.
Ừm, mặc dù hai người cái gì cũng làm qua rồi, hôn môi, ôm ôm, đầu ấp tay kề...Song hành vi nhỏ chủ động đầy tính lấy lòng này của bé Sa vẫn đủ lực sát thương khiến Hoa Phiệt ngại ngùng.
Ngại thì ngại, chàng vẫn húp một ngụm nhỏ.
Một ngụm nhỏ, thân thể như được sưởi ấm, tăng nhiệt.
Là thân thể được sưởi ấm hay là trái tim được sưởi ấm?
Chàng không biết nữa...
Ánh mắt lấp lánh của nàng giữa ánh nến thật lung linh động lòng người làm sao!
"Lạp Sa..." Giọng điệu Hoa Phiệt nhuốm vẻ si mê...
Đương lúc chàng định kéo nàng lại gần, tấn công đôi môi xinh đẹp dày dặn kia...
Nàng ấy bỗng nhiên buông một câu, hại cho nhiệt tâm đang bốc hoả 108°C của Hoa Phiệt dập tắt hoàn toàn, lâm vào trạng thái đông lạnh.
"Hoa Dã Từ...ta không thích những kẻ nói dối."
"Lạp Sa..." Có lẽ do trong lòng người có quỷ, Hoa Phiệt cảm thấy mất tự nhiên thu tay về: "Ta xin lỗi..."
"Sao huynh lại phải xin lỗi? Huynh nói dối ta sao?"
Không phải nàng biết hết rồi ư?
Cớ sao còn phải dò hỏi chàng thêm nữa?
Hoa Phiệt vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết, chuyện chàng tự thừa nhận với cả chuyện nàng ấy được người ta nói cho, nó khác nhau chỗ nào.
"Ta không nói dối nàng." Chung quy, Hoa Phiệt vẫn không dám để cho cây kim lòi khỏi bọc.
Hoá ra từ nãy tới giờ, nàng ôn hoà như vậy cùng chàng, chỉ vì muốn chàng thừa nhận hết tất cả sao?
Thừa nhận xong rồi cứ thế vứt bỏ chàng?
Không...Lạp Sa...!
Hư tình giả ý cũng được...
Tám năm thiếu vắng bóng nàng, ta vật vã đau khổ, quay cuồng...
Làm ơn...
Xin đừng bỏ ta!
Hoa Phiệt mất tự nhiên đứng dậy...
Ai ngờ, vạt áo của chàng, được nàng túm lại.
Đẩy