Khương Trạch còn non nớt, tuy vẻ ngoài hơi giống.
Nhưng khi so sánh lại với gã điên Phất Lai Minh, Bạch Lạp Sa mới cảm thấy, hai người bọn họ chính là khác nhau một trời một vực.
Chưa kể, nam chủ được bao phủ bởi vòng hào quang của Thiên Đạo.
Còn tên bệnh tâm thần họ Phất kia...hơi thở lúc nào cũng chìm đắm trong đám quỷ khí ẩn ẩn hiện hiện.
Cảm giác thế nào cũng không ăn khớp.
Cô lắc đầu, tự cười ngớ ngẩn.
Gì đây? Chỉ vì một tên nam chủ có bản mặt hao hao giống Phất Lai Minh mà cô hoang mang thế sao?
Sao bản thân mình có thể đặt hai người khác nhau hoàn toàn lên bàn cân mà so sánh được chứ?
Nực cười!
Bạch Lạp Sa theo chân giáo viên chủ nhiệm đi tới lớp học.
Là lớp năm cao nhị.
Giáo viên chủ nhiệm mở cửa.
Cả cái lớp đang láo nháo bèn trở nên dần dần im lặng.
Cô đi vào lớp, tiếp nhận những con mắt náo nhiệt nhìn về phía mình.
Giáo viên treo nụ cười trên mặt, bắt đầu giới thiệu: "Lớp chúng ta nay có thêm một bạn học mới.
Bạn ấy tên là Bạch Lạp Sa nhé.
Giờ thì bạn học Bạch, em muốn ngồi đâu nào?"
Chúng bạn học đều dùng ánh mắt như thể trông thấy bảo vật mà nhìn Bạch Lạp Sa.
Song lại chẳng có ai muốn mời cô tới ngồi cạnh mình cả.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi một câu hỏi thực dư thừa.
Lớp học đâu còn chỗ nào để ngồi? Đùa nhau hả?
À còn một chỗ, nhưng chỗ đó là của nam chủ.
Bàn cuối tổ hai từ ngoài cửa vào.
Uy, vấn đề ở đây, Bạch Lạp Sa hơm có muốn ngồi cạnh nam chủ á.
Nam chủ trong mấy bộ tiểu thuyết đều có bệnh! Mặc dù không biết Khương Trạch có bệnh gì hay không, nhưng phiền phức, Bé Sa hổng có muốn dây dưa với thứ đó đâu.
Không! Khương Trạch ắt hẳn có bệnh.
Nếu không cả cái lớp này sao có mình anh ta ngồi một mình?
Cô dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm giáo viên chủ nhiệm.
Nếu cô nói, cô muốn ra bệ cửa sổ ngồi, không biết có bị đánh không?
Giáo viên hiển nhiên cũng biết câu nói ban nãy của mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Bà ta bị Bạch Lạp Sa nhìn cho tới nỗi cảm thấy mất tự nhiên.
Giáo viên giơ tay, chỉ vào vị trí trống cạnh Khương Trạch.
Từ ái cười, đẩy vai cô: "Em ngồi đó nhé."
Trong lớp, vang lên một trận hít khí lạnh.
Bọn họ nhìn Bạch Lạp Sa, ánh mắt nhìn bảo vật ban nãy bèn biến đổi, trở nên tiếc thương và cảm thông.
Bạch Lạp Sa không thể từ chối, dưới cái nhìn đồng tình của đám người, cô hiên ngang lẫm liệt đi tới đó.
Kéo ghế ra.
Đặt cặp xuống.
Và ngồi lên bàn.
Nam chủ được miêu tả là một học tra.
Lúc này anh ta đang gục đầu xuống, mặt hướng về bên kia.
Có lẽ anh ta đang ngủ đi.
Tiết học thứ nhất đã vào.
Thầy giáo dạy toán bụng phệ bước vô lớp.
Bạch Lạp Sa đặt một quyển sách quyển vở trên bàn, sau đó ngồi yên.
Người ngoài nhìn vào, nghĩ là cô chăm học.
Nhưng chỉ có mình cô biết, là cô đang thơ thẩn.
"Sao tôi lại ngồi cùng lớp với nam chủ?"
[ Do cốt truyện.
]
"Sao nữ chủ không học cùng lớp nam chủ?"
[ Do cốt truyện đó.
]
"Tại sao..."
[ Đừng hỏi thêm những cái gì liên quan tới nam nữ chủ, tất cả đều do cốt truyện hết.
] Thần Đèn nhanh nhẹn cắt lời cô.
Phi, cô không thèm hỏi lão nữa.
Bốn mươi lăm phút đầu trôi qua, tiếng chuông vang lên.
Vậy là hết tiết học thứ nhất.
Giáo viên dạy toán đã đi ra khỏi lớp.
Các bạn học lục tục đứng dậy, tiếng cười đùa nói chuyện dần dần xuất hiện.
Nhưng Bạch Lạp Sa lại cảm thấy có điều gì đó kì lạ.
Đó là chẳng có bạn học nào lại gần bắt chuyện với cô cả.
Mấy lần trước chuyển trường, lúc nào cũng bị tiếp đón nồng nhiệt.
Lần này lại không có ai nhìn đến mình, đúng là dễ chịu hơn nhiều, tính tình Bạch Lạp Sa thiên về hướng nội.
Cô chính là không muốn cùng bất kỳ ai nói chuyện cả.
Phải cảm ơn nam chủ rồi!
Phỏng chừng là do ảnh nên hông có ai dám lại gần đi.
Không biết danh tiếng của anh ta trên giới học đường là như thế nào nhỉ?
Bé Sa nhẹ đưa mắt nhìn