Mắt thấy Bạch Kiêu sắp sửa giở trò thoát y điên khùng.
Bạch Lạp Sa đành phải vươn móng bóp lấy cái ấy của anh ta, ngăn cản lớp quần lót cuối cùng sắp sửa bị ném văng ra ngoài.
Cô khẩn thiết kêu: "Từ từ từ..."
Huynh đệ, nhà ngươi đang làm gì thế?
Cô không có nhu cầu cùng nam chủ chơi trò bạch bạch bạch đâu!
Nhưng cô không có nhu cầu không có nghĩa là Bạch Kiêu không có nhu cầu.
Bạch Kiêu nghĩ...
Omega bé bỏng này đang ngại ư?
Không sao, thế thì anh quyết định không cởi quần nữa.
Mà thay vào đó, anh sẽ xé hết quần áo của mỹ nhân ra.
Nếu hai người họ đều cởi truồng, vậy thì tình huống này sẽ đỡ ngại hơn rồi.
Để cho bé Sa đọc thấu ý nghĩ không bình thường này của Bạch Kiêu, chắc cô xông lên cắn chết anh ta quá!
Bộ mạch não anh không thể chạy theo suy nghĩ của người bình thường được à?
Người đàn ông nặng nhọc thở dốc một hơi đầy kiềm nén.
Gắt gao cắn lấy môi dưới...
Bàn tay tà ác của anh chuyển hướng, chuẩn bị tinh thần xé rách áo Bạch Lạp Sa...
"Ôi không, không!" Bạch công chúa không hề muốn bị hấp diêm rồi mất trinh đâu.
Cô đau thương kêu lên vài tiếng, nước mắt rưng rưng cầu xin.
Ừm, đương nhiên, tay cô cũng không còn sờ vào cái thứ giữa hai chân anh nữa.
Nhưng độ nóng bỏng của nó...vẫn còn lưu lại.
Hại cho bé Sa không khỏi giật giật ngón tay...
Cô thầm kêu...
Mẹ nó, nóng quá đấy!
"Bạch Kiêu, anh nghe tôi nói.
Không phải anh bảo chúng ta là ba con sao? Ba con sẽ không làm loại chuyện đánh dấu này đâu! Dừng...dừng lại đi..."
"Ồ..." Động tác của người đàn ông dừng lại giữa chừng.
Anh khẽ nhướn mày, cười vô cùng yêu dã.
Một chút quan tâm cũng không có, anh nhẹ nhàng phán.
"Thế thì không ba con nữa.
Cục cưng, tôi muốn đánh dấu em."
Và Bạch Kiêu lại tiếp tục hoá sói đói, nhanh nhẹn giương nanh múa vuốt xông lên hòng lột đồ người đẹp.
Bạch Lạp Sa đã thành công bị anh chàng dọa cho hú con nhà bà hồn.
Cô giữ chặt vạt áo của mình, hai mắt đảo loạn.
Giọng điệu tràn ngập vẻ thảng thốt.
"Tôi tôi...không.
Ôi, Bạch Kiêu, Bạch đại nhân, cụ Bạch, Bạch bác sĩ, Bạch tốt bụng.
Tôi...bà dì của tôi tới rồi!"
"Bà dì?" Bạch Kiêu lại một lần nữa không hiểu.
"Em có họ hàng à?" Không phải cô kể cô là cô nhi sao?
Đôi môi đẹp mím lại, Bạch Kiêu bày tỏ mình không hề vui khi bị Omega dịu dàng xinh đẹp này lừa dối.
Anh nghiêm túc nhìn cô...
Vẻ mặt háu ăn bỗng chốc trở nên lặng yên tới kì quặc.
Cơ mà anh ta mặc thêm cái quần vào thì độ nghiêm túc sẽ gia tăng đấy.
"Bà dì..." Bạch Lạp Sa dù không hiểu vì sao trong thoáng chốc...
Nam chủ bốn đang từ vũ công vận động giường chiếu muốn thoát y lại hoá thành mỹ nam an tĩnh.
Nhưng lời nói ban nãy đã phun ra khỏi miệng rồi.
Cô nhất định phải giải thích thêm gì để khiến cho Bạch Kiêu từ bỏ ý định muốn đem cô ngủ.
Như thế là ổn!
"Bà dì..." Bạch Lạp Sa thở dốc vài hơi.
Cô chật vật bò dậy, cách xa Bạch Kiêu nhất có thể.
Mà người đàn ông cũng không có ngăn cản cô, ánh mắt anh nhìn thiếu nữ trầm tĩnh u lặng y mặt hồ.
Chỉ cần anh muốn, dù cô có chạy tới tận cùng của Vũ trụ, anh cũng có thể tóm cô về được.
"Bà dì..." Thời đại Tinh Tế ABO, nữ Omega rất ít.
Vì vậy, không phải ai cũng biết rằng kinh nguyệt là gì?
"Là máu đỏ.
Mỗi nữ nhân Omega nào cũng có, vào hàng tháng, bà dì sẽ ghé thăm một lần."
Bạch Lạp Sa thầm cầu mong, Bạch Kiêu mau bỏ qua cho cô đi.
Đi mà!!!
Luân gia hôm nay không thể mất trinh được.
Ôi, tấm thân ngàn vàng khó giữ...
Phận gái tựa cánh bèo trôi...
Mắt đẹp trố lên nhìn chòng chọc Bạch Kiêu...
Cô chỉ thấy anh ta cười một tiếng...
Cười gì? Có gì đáng cười ư?
Nhà ngươi định hiếp dâm ta, giờ còn dám cười ư?
Hừ, ta...cho phép ngươi cười đó...( Yếu quá nó thế!)
Mà Bạch Kiêu, trong giây lát anh đã hiểu lời cô nói.
Ừm...Omega bé bỏng, nhiều lúc em khiến tôi muốn cười đó!
"Ý em nói ở đây là kinh nguyệt?" Trước đó Bạch Kiêu có học qua một số kiến thức về cơ thể người.
Tất nhiên, anh ta biết nguyệt sự là cái gì.
Cơ mà anh lại không ngờ tới cô sẽ gọi kinh nguyệt là bà dì.
Đưa một tay chống hông, tự mình nghiền ngẫm hồi lúc, anh bật cười: "Bà dì...Quả là một cách gọi mới lạ."
Phi, mới lạ cái quỷ!
Cách gọi bà dì này ở thời Địa Cầu cổ phụ nữ nào ai chẳng biết.
( Thời Địa Cầu cổ là thời bọn mình ấy.)
Song Bạch Kiêu cười rồi!
Cười thoải mái thế kia, chắc anh bỏ qua cho cô mà nhỉ?
Tảng đá gánh nặng đè trong lòng Bạch Lạp Sa dường như đã được gỡ bỏ.
Nhưng nam chủ của mỗi quyển tiểu thuyết đều là một sinh vật phi thường đáng ghét!
Không phải mới nãy còn đang cười hề hề sao?
Thoắt cái sao mặt mày lại hoá yêu quái âm u tàn bạo rồi?
Mặc dù Bạch Kiêu vẫn cười đấy!
Nhưng anh cười thế thà rằng anh đừng cười cho rồi!
Dịu dàng đưa tay kéo thân hình bé nhỏ của Bạch Lạp Sa lại.
Bạch Kiêu lại tiếp tục đưa tay xé rách cái quần thứ hai của cô.
Mà một lần xé này, hoàn toàn không như lần trước.
Lần trước là xé một bên ống quần.
Lần này không biết gã đàn ông này vận sức kiểu gì, rách toàn bộ hai ống quần...
Nếu không phải chính mình hiện đang là nạn nhân của vụ hiếp dâm này.
Ắt Bạch Lạp Sa sẽ vỗ tay khen ngợi nam chủ, hảo