Bạch Kiêu chận rãi lăn xuống giường, nhẹ nhàng mặc quần lại.
Anh bước vô nhà vệ sinh, đem bàn tay dính máu của mình rửa qua.
Rõ ràng mới ban nãy thôi đang là dáng vẻ động dục thèm khát, đảo mắt cái bèn trở thành người đàn ông áo trắng với hơi thở tràn đầy sự tiên nhân.
Thực ảo ma mà!
Nói lật mặt liền lật mặt luôn!
Tốc độ so với lật bánh tráng còn thành thục hơn!
Tiếng nước ào ào từ nhà vệ sinh dội vào tai.
Bạch Lạp Sa thẫn thờ đưa hai lòng bàn tay úp vô mặt.
Đôi môi mọng mím chặt đầy, mắt đẹp chớp chớp ngập vẻ bi ai.
Hơi nóng...
Cô khẽ cử động hai đùi...
Chỉ cảm thấy một cỗ ướt át lan khắp chân tâm.
Nhẹ nhàng nhấc mông dậy, Bạch Lạp Sa mới sững sờ phát hiện...
Trên nệm nay bỗng xuất hiện một vệt đỏ mờ nhạt.
Bà dì thế mà lại đến thăm cô thật!
Lời nói dối...!không có bị bại lộ!
Trời độ rồi!
Đương lúc Bạch Lạp Sa hạnh phúc khôn nguôi, Bạch Kiêu lại từ nhà vệ sinh bước ra.
Vừa thấy cái mặt chó giả dối đạo mạo của anh, tâm tình hứng chí bừng bừng của bé Sa bèn tuột dốc không phanh.
Cô căm giận nhìn anh...
Nếu như Bạch Lạp Sa là một con mèo, phỏng chừng cô sớm giương nanh múa vuốt lên hòng cào chết gã đàn ông đốn mạt này rồi.
Trên trán cô dường như viết ra mấy chữ to đùng kiểu: "Không vui, muốn đánh người!"
Song đối với ánh mắt đầy lên án này của cô, Bạch Kiêu lại vô cùng hưởng thụ.
Anh lại gần, khom người xuống, hôn một ngụm lên khoé môi Bạch công chúa của mình, sủng nịnh cười: "Tạm thời bỏ qua cho em."
Bạch Lạp Sa âm thầm dè bỉu Bạch Kiêu trong bụng dạ.
Bỏ qua?
Anh sẽ không có cơ hội nữa đâu!
Hừ...
Tầm mắt Bạch Kiêu lướt qua vệt máu trên mông cô, mày hơi nhíu: "Không có thứ nào để khống chế kinh nguyệt không chảy sao?"
Một tay tóm lấy vạt áo của anh, Bạch Lạp Sa cố tỏ ra bản thân là thiếu nữ thẹn thùng, cô lí nhí đáp: "Có...có một loại thuốc, có thể khiến cho kinh nguyệt ngưng chảy.
Nhưng trong nhà tù...!không...không có."
Nha, luân gia là Omega nữ đầu tiên bị quẳng vô cái nhà tù đây.
Cam đoan trong nhà tù không có thuốc!
Ở thời đại ABO, băng vệ sinh đã sớm trở thành thứ đồ của người nguyên thủy.
Mà phụ nữ, sẽ dựa vào thuốc để ngăn cản kinh nguyệt đến tháng.
Chỉ có điều, Bạch Lạp Sa quên uống thuốc.
Cô cứ nghĩ đây là một nỗi phiền toái, ai dè nó lại giúp cô thoát khỏi kiếp nạn này.
"Không có sao?" Bạch Kiêu vuốt cằm, anh chỉ cảm thấy vệt đỏ dính trên mông cô thật chướng mắt: "Vậy thì ra ngoài lấy."
Bạch Lạp Sa chợt ngẩng đầu, ánh mắt lấp loé ánh sao.
"Có thể ra ngoài được sao?"
Bạch Kiêu vuốt mi mắt cô, lại hôn hôn cô mấy cái.
Trong vô thức, anh đã coi cô là đối tượng thân mật của riêng mình.
"Sao lại không thể?"
Từ khi nào, chỉ là một cái nhà tù nhỏ nhoi thôi lại đủ năng lực nhốt anh lại đây?
Bạch Lạp Sa để mặc cho Bạch Kiêu dùng nước bọt liếm ướt má mình y con chó.
Giờ cô phải lấy lòng anh ta!
Đây là điểm mấu chốt!
"Tôi...muốn ra ngoài."
"Ồ..." Bạch Kiêu nhíu mi: "Tôi ở trong nhà tù này bảy năm rồi.
Em mới tới vài ngày đã muốn đi sao?"
Omega bé bỏng, sao em không có định lực gì thế?
"Nhưng giờ tôi đang bị kinh, rất khó chịu." Mặt cô hơi mếu lại: "Nếu như không có thuốc, thì hơn một tuần mới hết."
"Tôi đi mua cho em."
"Bạch Kiêu biết thuốc nào sao? Tôi muốn uống luôn cơ.
Chờ anh về chắc tôi chết quá."
Vừa nãy, Bạch Lạp Sa đã gọi thẳng tên anh.
Điều đó...khiến cho tâm hồn biến thái của Bạch Kiêu sảng muốn chết!
Kìa, em dẩu môi làm gì? Đáng yêu vậy là đang muốn dụ dỗ tôi sao?
Mặc dù quần áo trên người đã sớm chỉnh tề, song tin tức tố quanh người anh vẫn rất hỗn loạn, lúc thì lên cao, lúc thì xuống thấp.
Cắn miếng lên đôi môi quả mọng của Bạch Lạp Sa, không hề ngại vệt máu trên người thiếu nữ mà ôm cô kéo lên đùi mình.
Bạch Kiêu hứng chí dò hỏi, giọng điệu ngập vẻ lấy lòng: "Omega mềm mại xinh đẹp, nếu tôi đưa em ra ngoài, em sẽ tự nguyện cùng tôi giao hoan sao?"
Nói trắng ra là, tôi đưa cô ra ngoài, cô phải cho ông đây chơi cô, hiểu không, bae?
Bạch Lạp Sa rụt cổ, cúi gằm mặt, e lệ gật đầu....
Ta e con mẹ nó lệ ấy!
"Dạ, em muốn được Bạch Kiêu đánh dấu.
Chúng ta cùng chơi trong khách sạn nhé!"
Nhìn thấy cái cung cách thiếu nữ thẹn thùng này của Bạch