Hiếm có một ngày các chư vị trưởng lão trong Liên Minh Phản Diện đều rảnh rỗi...
Vậy là họ cùng nhau ngồi nhâm nhi ly trà nóng cạnh chiếc bàn tròn nọ.
Nơi mà bọn họ hay ngồi quanh để thảo luận chính vụ...
Shema - Tứ trưởng lão, cũng là cái gã có tinh thần hăng hái nhất trong đám người lôi đâu ra cái rương màu đỏ to đùng.
Đoạn, gã thô bạo đem gương đặt rầm cái lên bàn.
Thanh âm đáy rương va chạm cùng mặt bàn vang lên thật chói tai.
Hại cho Nhị trưởng lão áo Tôn Trung Sơn mặt già co lại thành một đoàn nếp nhăn.
Shema không thèm bận tâm đến sắc mặt gái đẻ khó ở của Tôn Trung Sơn lắm.
Giơ tay vỗ mạnh chiếc rương đỏ, gã to mồm nói.
"Mọi tín đồ trong Liên Minh đều biết rằng, Minh chủ nhà chúng ta sắp gả đi..."
Đậu Xanh Tam trưởng lão nhíu mày, nhóc cắt lời Shema to xác: "Là ở rể!"
"À à ừ..." Shema thô tục gãi cằm: "Tôi nói lộn, cho tôi phát biểu lại nghen.
Bạch Kiêu sắp sửa đến Liên Minh chúng ta xin ở rể rồi.
Thế nên nay tôi chuẩn bị chiếc rương này, để thu thập thêm hồng bao của các tín đồ và khách mời trong lễ cưới.
Nếu ai đưa hồng bao thấp hơn 100 vạn thì liền đuổi đi, người như thế không xứng bước vào Liên Minh của chúng ta!"
Này, đâu ra cái đạo lý kiểu quỷ thế thế?
Tín đồ thì thôi đi, tại sao đến cả khách mời cũng phải mừng trên trăm vạn?
Người ta đi mừng cưới, ngươi còn định nhân cơ hội cắt cổ người ta đấy à?
Đấy là người khác sẽ nghĩ vậy...
Đấy là người khác sẽ nói vậy...
Chứ đám người trong Liên Minh này ư?
Bọn họ sẽ đồng loạt vui vẻ gật đầu tán đồng đấy.
Thậm chí, quý phu nhân Đại trưởng lão luôn luôn thích ăn mặc sang chảnh loè loẹt cũng không quên bồi thêm một câu: "Riêng Cố Quý phải thu năm trăm."
"Ok!" Shema gật đầu tán đồng: "Hôm đấy chúng ta phải treo một cái bảng trước cổng mới được.
Ghi là Cố Quý tiên sinh nộp năm trăm vạn mới được vào."
"Nếu hắn không đưa thì sao?" Tay Đậu Xanh chống cằm, nhóc hỏi.
"Phải đưa chứ!" Giọng điệu Đại trưởng lão vô cùng sảng khoái.
Bà ta cười cười: "Dẫu sao cũng là đám cưới bạn thân, sao có thể không đến.
Đến rồi lại bỏ về giữa chừng do thiếu tiền vậy hắn chẳng nhục chết à?"
Đoạn, bà ta quý phái nhấp một ngụm trà: "Kiểu đàn ông như hắn rất coi trọng sĩ diện."
"Ầy..." Áo Tôn Trung Sơn im lặng nãy giờ lúc này mới bực bội cất lời.
Giọng điệu chất chứa đầy sự chán ghét, nom không khác gì một đứa trẻ đang chê bôi đồ chơi mình không thích.
"Tôi chẳng thích Bạch Kiêu gì hết."
Nha, trong nhóm Nhị trưởng lão mà xưng danh kẻ thù dai thứ hai, không ai dám xưng chủ nhật.
À nhầm, tác giả ghi lộn, là không ai dám xưng thứ nhất.
Ghi lại nào, trong nhóm Nhị trưởng lão mà xưng danh kẻ thù dai thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Đậu Xanh mắt tròn liếc lão: "Nhị gia gia, dù gia gia có không thích thì chúng ta cũng phải chịu.
Shema gật gù, không quên quăng bom: "Ông già, có bản lĩnh liền chạy tới, dùng Giáng Long Thập Bát chưởng của ông đập Bạch Kiêu thành gián đi."
Gián là một loài sinh vật tồn tại trước thời Địa Cầu cổ, so với trùng tộc còn dơ bẩn hơn gấp vạn lần.
"Ha..." Nghe qua cái chất giọng hạnh hà hạnh hoẹ của Shema, râu của áo Tôn Trung Sơn cơ hồ muốn dựng ngược.
Lão vỗ bàn, hếch cái mặt già: "Cậu đó, chính cậu có bản lĩnh liền dùng nắm đấm thép của mình ủi bẹp hắn đi.
Bảo một ông già như ta đi làm việc đó, thật không biết xấu hổ!"
"Gì chứ! Ông cái đồ hoang tưởng này..."
Mắt thấy khói lửa chiến tranh sắp văng tung tóe, Đại trưởng lão đành là người đứng lên giảng hoà, nâng cao nền hoà bình trong các mối quan hệ.
"Nào nào, không phải chúng ta đang bàn với nhau chuyện thu tiền hồng bao sao? Thế nào hai người lại muốn đi giết chú rể rồi? Cả hai người dù có hợp sức lại cũng không bổ được hắn đâu.
Thế nên tôi mong các vị ngậm miệng lại cho ạ! Khẩu nghiệp nhiều là nghiệp tụ vành môi đấy, câu này ông biết rõ nhất, phải không Nhị trưởng lão?"
Nhị trưởng lão: "..."