Dừng lại chừng khoảng hai giây...
Bé Sa mới đành mở miệng: "Bạch Kiêu, cái này...Em xem phim chỉ vì nội dung thôi."
"Nội dung..." Bạch Kiêu cười lạnh, lại đem màn hình máy tính bảng bật lên, trỏ tay vào mấy múi cơ bắp của nam chính phim: "Nội dung của em đây sao?"
"Phim nào cũng sẽ có chút tình tiết nghệ thuật như vậy." Bạch Lạp Sa vẫn cố biện minh, cứu vãn cho tâm hồn trong sáng của mình.
Nhưng Bạch Kiêu không có tin.
Đương nhiên, trong trường hợp này, khi bạn chứng kiến cảnh tượng người bạn yêu bỏ lơ bạn cả ngày chỉ để xem một bộ phim có cảnh tượng 18+.
Bạn có tin không?
Có tin lời người yêu giải thích không?
Sẽ chẳng một ai tin cả.
Không một ai...
"Hẳn là tình tiết nghệ thuật." Bạch Kiêu hừ hừ hai tiếng.
Sau đó, anh ta lấy từ trong chiếc túi xách màu trắng ra một cái hộp nhung trắng tinh khôi.
Trên nắp hộp gắn một bông hoa hồng và một tấm thiệp trông rất tinh xảo
Đó là thư cảm ơn của nhà may.
Ngày nay, nghệ nhân may bằng tay rất ít, thế nhưng các giới siêu giàu vẫn rất ưa chuộng những mẫu sản phẩm độc đáo từ tay của những nhà may bằng tay nổi tiếng.
Thế nên cho tới giờ, chỉ có giới thượng lưu mới đủ tiền chịu chi cho một sản phẩm may bằng tay của một nghệ nhân có tiếng.
Bạch Kiêu chẳng quan tâm gì tấm thư này cho cam, bèn trực tiếp đem nó ném ra một góc.
Anh tháo nắp hộp, ánh mắt tươi cười không rõ nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt: "Váy cưới về rồi đây!"
Đoạn, anh ta cầm một chiếc váy cưới màu trắng lên, lại gần, đem nó ướm thử vào người cô.
Bạch Kiêu tình si mỉm cười, đáy mắt là một mảng yêu thương nồng đậm: "Tôi đã tưởng tượng, khi em mặc nó vào, chắc chắn em sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời nhất thế gian."
"Oh..."
Phàm là nữ nhân, đều có chung một đặc điểm, đó là yêu thích những bộ váy đẹp.
Bé Sa cũng không có ngoại lệ...
Vấn đề ban nãy ngay tức khắc bị cô quẳng ra sau đầu.
Đưa tay nâng lấy bộ váy, Bạch Lạp Sa hiếm khi đánh mất hình tượng mà há hốc mồm.
Cô mơn trớn lớp vải tinh khôi dày dặn trong tay, ngắm nghía đá quý được đính quanh vùng thắt eo.
Ánh mắt khó có thể tin nhìn Bạch Kiêu.
"Đây là thợ làm?" Chỉ có thợ may chuyên nghiệp mới có thể đính đá một cách hoàn hảo vậy thôi.
"Đúng vậy."
"Em nhớ là..." Bạch Lạp Sa mắt háo hức không dời nhìn những viên đá quý lấp lánh dưới ánh đèn giữa lớp vải trắng.
"Khi chúng ta đi xem váy cưới, không hề có mẫu này mà.
Mà anh đó Bạch Kiêu, anh từ khi nào lại tìm được thợ may may đính đá rồi?"
"Mọi chuyện đều rất dễ dàng." Bạch Kiêu nhún vai, lại lấy từ trong hộp ra một chiếc váy cưới khác trông đơn giản hơn: "Hai bộ váy này đều là thợ may làm."
Anh lại gần, thơm má thiếu nữ một cái, thì thầm vào tai cô đầy nóng bỏng "Omega cưng ơi, em thích không?"
"Rất thích chứ.
Em không ngờ...anh lại nhọc lòng vậy đấy!" Bạch Lạp Sa đúng đắn đáp.
Bạch Kiêu sâu sắc mỉm cười: "Mặc vào cho tôi xem được không?"
"Bây giờ á?"
"Bây giờ."
"Ok." Bạch Lạp Sa hứng thú nhổm lên, cầm bộ váy cưới thiết kế đơn giản hơn kia.
Cô ấy cười đầy dịu dàng: "Em sẽ mặc thử cái này trước."
Sau đó cô ấy nhanh nhảu chạy vào phòng nghỉ.
Để mặc Bạch Kiêu sắc mặt kì lạ ngồi trên ghế.
....
Chiếc váy cưới này...!nhìn bên ngoài thiết kế đơn giản, nhưng thực chất nó không hề đơn giản xíu nào.
Bạch Lạp Sa nhìn bóng mình trong gương, chà, lần đầu tiên cô bị sốc bởi chính nhan sắc của mình rồi.
Chiếc váy này...phía trước cổ váy kéo cao bó sát, ôm trọn vòng một đầy đặn nhún nhảy.
Ừm, phải nói là kiểu thiết kế này vô cùng trang nhã...
Nhưng trong sự trang nhã mê người đó lại pha lẫn thêm chút gì đấy thật thanh tao thanh tao mị hoặc.
Bạch Lạp Sa nhẹ nhàng nghiêng người, âu mài gót, đằng sau hở lưng quyến rũ chếch chi hơi nhiều nha.
"Khi vẽ lên bản thiết kế của bộ váy..." Không biết tự khi nào, Bạch Kiêu đã xuất hiện ở đằng sau.
Bàn tay nhẹ nhàng áp lên, vuốt ve da thịt ngọc ngà của người phụ nữ.
"Tôi đã nghĩ rằng, lưng em chính là một bộ phận tinh tế tuyệt vời, để có thể phô bày ra vẻ đẹp tuyệt trần của em một cách hoàn mỹ nhất có thể.
Và tôi đã tưởng tượng đúng rồi, nhìn em thế này..."
Ôm lấy eo cô, đặt một nụ hôn lên xương cánh bướm xinh đẹp gồ lên của thiếu nữ, giọng anh đầy day dứt: "Thật không muốn cho ai nhìn thấy bộ dạng em thế này."
"Gì chứ? Chẳng lẽ anh bắt em khoác bao tải ngày cưới à?"
"Không..." Bạch Kiêu có điểm muốn cười, lại chụt chụt cô mấy cái lấy lần nữa: "Nếu thế tôi đi thiết kế váy cưới cho em làm chi nữa?"
"Thế anh quạo cái gì nha?" Bạch Lạp Sa véo má Bạch Kiêu, véo cho đến mức má anh đỏ bừng.
Nhưng cô vẫn chưa chịu buông: "Em là một bông hoa đẹp nhất, nhưng bông hoa đẹp nhất này chỉ thuộc về anh thôi.
Người khác nhìn mà không thể có được.
Còn anh, anh ngày ngày được bóp nắn véo sờ, anh còn quạo cái gì?"
Bạch Kiêu: "..." Khi cục cưng nhà anh học cách tự luyến!
"Em...Hứ, em là bông hoa đẹp nhất.
Nhưng...em vẫn chưa thực sự thuộc về tôi."
"Hả? Anh vẫn tức vụ em xem phim ban nãy sao? Em đã bảo đó là tinh thần nghệ thuật...Ư...Ư..."
Không để cho Sa cục cưng