Bạch Lạp Sa mở bừng mắt ra, lớ ngớ đảo tầm nhìn nhìn quanh...
Ngón tay cô hơi giật giật...
Thân thể do nằm trên giường bệnh quá lâu mà nhất thời còn chưa thể cử động được.
Cửa kính đang đóng, giờ có lẽ đang là buổi chiều đi?
Nhưng không biết vì sao vào khoảng thời này, bầu trời lại âm u đến lạ thường.
Âm u kiểu này không phải màu âm u giống như bầu trời xâm xẩm tối hay sắp mưa.
Mà là sắc trời lúc bấy giờ như thể bị một lớp máu tươi nhiễm qua, đỏ rực tới doạ người.
Ánh nắng chiều đỏ máu chiếu qua cửa kính, dát lên khắp căn phòng cả một màu đỏ tươi đặc quỷ dị.
Những chiếc máy chạy được đặt xung quanh giường đã sớm tắt điện từ lâu.
Xoẹt...
Xoẹt xoẹt...
Ở dưới tầng một, mơ hồ truyền đến thanh âm móng tay cào tường chói tai...
Mới tỉnh dậy từ cơn hôn mê sâu, Bạch Lạp Sa còn chưa kịp hiểu được tình huống trước mặt đang diễn ra là tình huống ma quỷ gì...
Ai ngờ, giọng điệu gấp gáp của Thần Đèn vang lên trong đầu đã thành công cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
[ Đứng dậy! Nhanh nhanh! ]
"Hả?"
[ Ôi, ta không có thời gian nói dài dòng với nhóc.
Tang thi sắp đi lên đây rồi.
Mau trốn đi chứ! Ở bên tủ có xe lăn điện đó.
Mau mau dùng nó đi.
]
Vừa nhắc đến hai chữ "tang thi" cái, bé Sa bèn hú con nhà bà hồn...
Cô nhanh chóng liếc mắt, nhìn đến chiếc xe đẩy mà cụ Ấm Nước bảo.
Khó khăn bước vài bước chập chững tớI đó, cuối cùng cô cũng ngồi lên ghế được rồi!
"Giờ sao?" Giọng điệu lo lắng, cô lại hỏi Thần Đèn.
Cô còn chưa nắm rõ tình hình đang diễn ra bây giờ, thế nên cô rất hoang mang đấy, biết không?
[ Mở tủ quần áo ra, đáy tủ có cái tay nắm đó.
Xoay tay nắm theo chiều kim đồng hồ.
]
"Ok." Đẩy xe lăn đến bên tủ, Bạch Lạp Sa mở tung cánh tủ ra, vén hàng đống áo treo tủ sang hai bên...
Quả nhiên là có một cái tay nắm cửa bằng gỗ ở đáy tủ.
Bạch Lạp Sa làm y như lời cụ Thần Đèn nói.
Cô vươn tay xoay cái tay nắm đó...
Cạch!
Ngay trong chớp mắt, ở trên bức tường cạnh giường xuất hiện một cánh cửa nhỏ.
Kích thước cánh cửa chỉ nhỏ như một chiếc cửa sổ, nó rất lùn và Bạch Lạp Sa không thể nào hiểu được, tại sao trong phòng cô lại xuất hiện cánh cửa này?
Nó là cánh cửa dẫn đến một căn mật thất nào ư?
Để giải đáp cho nghi vấn của cô, Thần Đèn đã nhanh nhảu mở miệng, nỗi niềm lo lắng dâng cao: [ Vào mau đi.
Tang thi đang mò lên tầng rồi! ]
"Vào kiểu gì?" Cửa thấp thế này, bảo cô phải bò a?
[ Bò chứ sao! Nhóc muốn bị cắn rồi hoá thành tang thi à? ] Thần Đèn giở ra cái giọng điệu hận không thể rèn sắt thành thép.
Vừa mới mở mắt mà đã vội đi lĩnh cơm hộp là không ổn xíu nào!
Bé Sa: "..." Xác thực, phải bò!
Ai đó làm ơn giải thích cho cô hiểu chuyện gì đang diễn ra đi!
...
Đến lúc bé Sa bò được vào một căn hầm to lớn, chuyện đã là nửa tiếng sau.
Không thể trách cô bò lâu được, mới tỉnh lại từ cơn hôn mê, đầu óc cô vẫn rất lú, tứ chi thì ẻo lả.
Bảo cô bò nhanh như tên lửa, cô thực sự làm không nổi.
Mãi cho tới khi thả lỏng người ngồi phịch xuống, Bạch Lạp Sa đã không thể nào thở ra hơi...
Mồ hôi nhớp nháp cùng bụi bặm phủ đầy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy.
Một đôi mắt đen sâu hút hồn chớp chớp, làn mi dài cong cong rũ xuống.
Nom ánh mắt tựa chú thú nhỏ đang đắm chìm trong cơn mơ hồ hư không.
Tiếng rít gào trên tầng đã bị tầng đất cách âm, cô sớm không còn nghe thấy mấy thanh âm rên rỉ gừ gừ quái đản của tang thi đó nữa.
Cô vẫn không hiểu...
Có gì đó sai sai...
Bạch Lạp Sa lúc này oải người tới độ không buồn đứng dậy.
Cô bò đến bên tường, dựa