"Đúng vậy.
Em sợ sao?" Cố Niếp Tranh ám trầm nhìn cô...
Anh chẳng bận tâm người ngoài...
Phản ứng người yêu anh mới là nhất.
"Không..." Tay càng thêm nắm chặt tay anh, bé Sa lắc đầu: "Em không sợ anh.
Em cảm thấy...họ giống người xấu hơn."
Cô là nói thật...
Mấy người ở đây chẳng ai có bản mặt đáng tin cả.
Lâm Mộng Nhã: "...."
Trưởng căn cứ kiên nhẫn không nhiều: "Ả kia là phản đồ của nhân loại, không cần giữ mạng ả.
Tấn công đi!!!"
Một quả cầu điện phóng tới.
Bạch Lạp Sa cuống cuồng núp sau lưng nam chủ...
Có đánh đánh anh ta nè...
Mắc gì đánh cô?
Tang thi vương da dày thịt béo, đừng nói là một quả cầu điện, cho anh ta ăn chín đạo lôi kiếp có khi anh cũng chẳng sao í chứ!
Đều nói, người tình trong mắt hóa Tây Thi...
Hành vi đẩy người đi chết này của Bạch Lạp Sa, trong mắt Cố Niếp Tranh là đáng yêu vô cùng...
Có khi cô đâm anh ta mấy nhát dao, anh ta còn có thể vui vẻ ôm cô với dáng vẻ cả người đổ đầy máu mà cười hi hi ha ha cũng được.
Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu! ( Cái ngữ này là tâm thần mẹ rồi chứ không bình thường gì chứ! =))))
"Ha ha ha..." Cố Niếp Tranh vui sướng bế cô lên bật cười...
Đoạn, anh ta bật nhảy một cái...
"Á!" Bạch Lạp Sa không kịp chuẩn bị tinh thần, đầu óc bị cuống cuồng đảo lộn...
Đám người bên dưới thành cũng trợn mắt kinh hô theo, quân đội bắt đầu thi nhau nổ súng.
Song điều đó không tổn hại gì đến đôi tình lữ ôm nhau trên tường thành kia...
Nắng chói chiếu vào hai người họ...
Chiếc bóng của hai người họ cùng hoà quyện, quấn quýt, đổ về phía sau...
"Ưm..." Không báo trước một câu, Cố Niếp Tranh tự dưng nâng cằm bé Sa lên, hạ môi xuống...
Chưa bao giờ, anh sung sướng đến thế...
Bé ngốc không chán ghét anh...
Không sợ hãi anh...
Mặc dù nếu cô có ghét bỏ anh đi nữa, cũng đừng hòng anh buông cô ra...
Thế nhưng việc cô tin tưởng anh...
Nắm tay anh...
Lại khiến anh vui vẻ đến độ muốn phát điên lên được.
Bẹp!
Tát nhẹ một cái vào gò má của gã trai mặt dày không biết xấu hổ...
Sắc mặt của Bạch Lạp Sa không được tốt cho lắm...
Kẻ thù đang máu chiến, hôn hít cái quỷ!
"Bọn họ đang định lên đây giết chúng ta..."
"Đừng lo..." Hướng mặt cô nhìn ra bên ngoài căn cứ...
Bạch Lạp Sa thực sự vô cùng ngạc nhiên bởi cảnh tượng trước mắt...
Binh đoàn tang thi...Số lượng thế này, chắc phải mấy nghìn con chứ chẳng đùa.
"Anh định tấn công con người ư?" Cô ngước mắt nhìn anh...
Cô là con người đó nha, anh ta mà hủy diệt hết nhân loại chắc thế giới sụp đổ mất.
"Bé ngốc...Bọn họ định giết anh...Em thực lòng không muốn giết họ sao?" Ngón tay chọc chọc gò má cô...
Anh dò hỏi.
Bạch Lạp Sa trầm ngâm hồi lúc, đáp: "Vậy thì giết gà doạ khỉ.
Em ghét gã béo kia, gã toàn đâm thọc chúng ta."
"Được, để tí anh xuống giải quyết gã." Gã béo cô ngốc ám chỉ, không phải là Trưởng căn cứ sao?
"Trước đó thì..." Đột ngột, Cố Niếp Tranh quỳ một gối trên nền đất...
Một tay nâng bàn tay đậu hũ của người thiếu nữ lên, trân trọng đặt một nụ hôn lên đó...
Anh