Khoảnh khắc đầu tiên gã có ý thức...
Gã nhìn vào người đàn ông tự xưng "ba" trước mặt.
Ông ta tự giới thiệu, ông là kẻ sáng lập ra gã.
Cuộc đời ngắn ngủn của 002 bắt đầu từ đó.
Người xưng "ba" kia dạy gã cách phản ứng, cách nói chuyện, cách ăn uống...
Ông dạy gã bản năng một con người nên có.
Và còn cả những lần bị ép phải nằm bẹp dí trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh băng...
Chịu đựng những cơn đau thấu xương thấu cốt kia nữa...
Đó là vòng quay cuộc sống của gã...
Không có ánh sáng mặt trời...
Không có giao tiếp với thế giới bên ngoài...
Điều kì lạ là, gã cảm thấy mọi chuyện như thế rất bình thường.
Mỗi ngày ăn một liều thuốc, chẳng biết rõ thứ đó là thuốc gì...
Chuyện này có gì kì quái ư?
Một người, khi không nhìn được màu sắc thế giới ngoài kia như thế nào, họ vĩnh viễn sẽ không sao hiểu nổi cuộc sống của một con người bình thường ra sao.
"Cậu muốn tên là gì? Ta có thể cho cậu một cái tên!" Một ngày, người ba nọ chắp tay đi quanh phòng giam...
Ông ta mở miệng tươi cười, giọng điệu như thế bố thí, như thể ban ân ban phước cho một tên ăn mày nghèo nàn.
"Tên sao?" 002 nghiêng đầu: "Tên như thế nào?"
Gã không phải kẻ giỏi chữ nghĩa...
Nào biết nên đặt cái tên gì.
Người ba của gã nhìn vẻ mặt gã mù mờ, cũng chỉ đành để chính mình ra tay: "Thế để ta đặt cho cậu.
Xem nào, 002, cậu là niềm tự hào của ta.
Ta sẽ đặt tên cậu là gì nhỉ? Bạch Kiêu, phải rồi, hai chữ thật tuyệt vời!"
Người ba vui sướng bỏ ra ngoài.
Hôm sau, ông ta quay lại, trên tay cầm cái thẻ...
"Đọc đi."
002 nheo mắt, nhận diện mặt chữ, khoé môi mấp máy: "Bạch...Bạch...Kiêu..."
Từ đó, gã tên là Bạch Kiêu.
Người ba lúc vui thì gọi tên gã...
Lúc cáu bẩn thì lại lôi kéo gã ra mà thử nghiệm, mà đánh đập gã, khi ấy, ông gọi gã là 002 với giọng điệu đầy sự tức giận căm phẫn.
002 không hiểu vì sao chính mình lại phải chịu khổ, chỉ có thể tiếp nhận những trận đòn roi vô cớ máu me.
Một ngày nọ, ông ta đem sách giấy quăng vô mặt gã, hung ác cười: "Thật thất bại! Ta cảm thấy ta sẽ cần thêm."
002 không hiểu tại ông ta cần thêm cái gì...
Cho đến một lần, gã thấy được trong phòng thí nghiệm ngâm thêm những bào thai nhỏ...
Bào thai nhỏ lại dần dần phát triển thành những bào thai lớn với vẻ ngoài kì quái...
Kể từ ngày trong hầm giam *** *** *** to ra, 002 được đưa ra ngoài...
Lần đầu tiên, giày bước trên thảm cỏ thơm ngát...
Lần đầu tiên, gã nhìn thấy mặt trời...
Đây là thế giới bên ngoài sao?
002 vô cảm không muốn hiểu.
Nắng từ mặt trời thật chói!
Thiêu làn da của gã như muốn bỏng tới nơi!
002 học hành cũng gọi là bình thường, không quá xuất sắc...
Song lần đầu tiên tiếp xúc với sách vở, gã mới phát hiện ra một điều...
Gã...!không phải là người thường...
Ít nhất thì cái cách mà gã sinh ra, chẳng có người thường nào như vậy cả.
Ở trong nhà hoài cũng chán.
"Đây là ti vi, cậu có thể dùng nó để xem tin tức."
Vậy là kể từ khi ấy, trong căn phòng nhỏ của 002, có một chiếc ti vi.
Hầu như gã dành thời gian nửa ngày bầu bạn bên nó.
Cảm giác mới lạ đó, cứ như đứa trẻ lần đầu có được món đồ chơi mình yêu thích vậy.
Gã bấm điều khiển, chuyển kênh...
Ồ, đây là một kênh khoa học nghiên cứu...
Trước nay, người ba kia luôn ép gã học khoa học...
Chỉ là gã không thích nó.
Giờ gã muốn coi coi, rốt cuộc hai chữ "khoa học" mà người ba tôn sùng là như thế nào...
[ Giải thưởng của nền khoa học XXX lần này xin được thuộc về Cố Niếp Tranh, sinh viên trường....!]
Trên ti vi, MC vừa tuyên dương một cái tên, hình ảnh của kẻ chiến thắng lập tức hiện ra ngay sau đó.
002 không còn nghe thấy MC đang nói gì nữa rồi.
Người đàn ông tên Cố Niếp Tranh đó...
002...
002 chợt sực tỉnh...
Số hiệu của gã là 002...
Vậy ai là 001?
....
Rầm!
Tối đó, 002 không dám hỏi người ba về anh chàng tên Cố Niếp Tranh kia...
Tại vì ông ta đang tức giận...
Cực kì tức giận...!
Và như thường lệ, gã lại trở thành vật xả giận cho ông ta.
Ngồi thu lu trên bàn phẫu thuật, nhìn tay chân bầm tím vết thương cùng những vết rách dài rướm máu...
002 trầm lặng ngửa đầu, mắt đối mắt với trần nhà...
Một đêm không ngủ.
Không ngủ không phải vì không ngủ được...
Mà là không muốn ngủ.
Bắt đầu từ ấy, 002 luôn luôn để ý đến những thông tin của nhân vật Cố Niếp Tranh...
Người ba có cho gã một cái di động, không thể gọi,