Trầm Văn Tú không ngờ tiểu thư Lý gia này lại là một người đanh đá, cường thế như vậy.
Trên mặt Lý Hồng Viễn có chút không nén giận được, ông ta trầm mặt, lạnh lùng nói: "Đủ rồi!"
"Cha, vị Trần gia tiểu thư này còn nhỏ hơn tôi, ngài cưới cô ta rồi còn muốn có mặt mũi hay không? Ngài là hội trưởng thương hội Du Thành, đừng có vứt hạt dưa đi nhặt hạt mè." Câu nói cuối cùng của Tô Hòa rất thâm sâu.
Vị trí hội trưởng thương hội Du thành này của Lý Hồng Viễn là Nghiêm Lâm cho, Nghiêm Lâm rõ ràng không hề muốn ông ta cưới Trần Nguyễn Linh.
Kết cục của việc ôm mỹ nhân về nhà chính là Nghiêm Lâm đến vấn tội.
Lý Hồng Viễn cho dù bị sắc đẹp làm mờ mắt đi nữa, điểm lý trí này ông ta vẫn phải có, chứ đừng nói là phó quan của Nghiêm Lâm còn đang đứng ngay bên cạnh.
Cuối cùng, Lý Hồng Viễn vẫn để cho Trầm Văn Tú ôm hận rời đi, lúc sắp đi bà ta còn nhìn Tô Hòa bằng ánh mắt vô cùng oán độc.
Tô Hòa lần này quá cứng rắn, mặc dù Lý Hồng Viễn khuyên Trầm Văn Tú rời đi, nhưng ông ta vẫn tức giận với Tô Hòa.
Tô Hòa cũng không quan tâm đến Lý Hồng Viễn.
Thật ra thì tai Lý Hồng Viễn rất mềm, muốn vỗ về ông ta không hề khó, nhưng dù sao cũng phải để cho Lý phu nhân nhìn thấu người đàn ông lạnh lẽo này.
Thái độ của Lý Hồng Viễn đối với Trần Nguyễn Linh, làm tổn thương đến tình cảm mấy năm qua của ông ta và Lý phu nhân.
Chuyện này cũng không thể nào tùy tiện thúc đẩy được, Trầm Văn Tú chẳng qua cũng chỉ là một mở đầu mà thôi.
Thấy mềm không được, Trần gia bắt đầu mạnh bạo.
Phó quan đi theo Tô Hòa, nói là giữ lại bảo vệ cô, thật ra là đang điều tra tình hình tiếp theo, sau đó báo cáo với Nghiêm Lâm.
Sau khi Trầm Văn Tú thất bại, ngài hôm sau Đại thiếu gia liền nổi giận đùng đùng, tìm tới cửa.
Vị Trần đại thiếu gia này tên là Trần Tuấn Ngôn, tên nho nhã êm tai, nhưng người vô cùng cậy mạnh, bộ dạng muốn đòi lại công đạo cho em gái ruột.
"... Trần Tuấn Ngôn nói là biết Lý tiểu thư ngăn cản không cho Trần Nguyễn Linh vào cửa, cho nên liền trực tiếp đền làm phiền Lý tiểu thư." Phó quan báo cáo tình hình chỗ Lý gia cho Nghiêm Lâm.
Lúc đó Lý Hồng Viễn không có nhà, Trần Tuấn Ngôn lần nảy chủ yếu là đến tình Tô Hòa tính sổ.
"Em gái tôi và cha cô tâm đầu ý hợp,
cô nói thẳng ra cũng chỉ là một vãn bối, lại còn đi quản chuyện hậu viện của cha cô, cô còn chưa lập gia đình mà lại cay độc như vậy, nếu thật sự lập gia đình rồi thì cô còn đến cỡ nào nữa?" Trần Tuấn Ngôn nói chuyện rất khó nghe.
Nhưng Tô Hòa cũng không phải người hiền lành gì, đối với Trần Tuấn Ngôn là nam nhân cao lớn như vậy, cô lại không hề có chút sợ hãi nào, trực tiếp đáp trả.
"Nếu cha tôi và em gái anh tâm đầu ý hợp, có thể bị tôi khuyên vài ba câu liền từ bỏ? Không trách thủ đoạn hồ mị của mình còn kém, uổng công làm rớt giá trị nhân phẩm, cũng không nhét vào Lý gia được, không biết người ngoài nhìn vào Trần gia mấy người, sẽ chê cười thành cái dạng gì!"
"Hôm nay tôi liền nói lại một lần nữa, có tôi ở đây, em gái anh có nằm mơ cũng đừng hòng bước vào cửa Lý gia." Trong mắt Tô Hòa hiện lên tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Ngôn, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết tháng chạp, khiến cho lòng người run rẩy.
Lúc ấy phó quan đứng bên cạnh Tô Hòa, hắn cũng không ngờ Tô Hòa lại có thể cường thế như vậy.
Trần Tuấn Ngôn bị Tô Hòa mắng đến tức giận, còn muốn động thủ đánh người, chỉ là bị phó quan ngăn lại, sau đó để Lý gia cho người đem hắn đến phòng tuần bộ (thời hiện đại mình gọi là lên phường đó cả nhà).
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, buổi chiều cha của Trần Tuấn Ngôn là Trần Hưng Thịnh lại tìm đến.
Có lẽ người Trần gia thật sự rất nóng nảy, lần này Trần Hưng Thịnh tới bảo là muốn kiện Lý Hồng Viễn cưỡng gian, bộ dạng như muốn xé rách da mặt.
Trần Hưng Thịnh cũng là tay làm ăn lão luyện, nhưng ở trước mặt Tô Hòa không hề chiếm được nửa điểm tiện nghi, ngược lại bị Tô Hòa đuổi trở về.
Nghe nói Trần Hưng Thịnh muốn kiện Lý Hồng Viễn, Tô Hòa liền cười lên.