Cả nhà Trần Hưng Thịnh có chút cổ quái, Nghiêm Lâm phái người điều tra Trần gia, nhìn xem cuối cùng bọn họ muốn làm gì.
Bởi vì Nghiêm Lâm nhúng tay, Trần gia ngược lại rất yên tĩnh, phó quan cũng trở về Yến Kinh.
Phó quan vừa đi, ngược lại chứng minh Trần gia gặp phải xui xẻo, nếu chuyện ở đây chưa xong, Nghiêm Lâm sẽ không để cho phó quan quay về.
Cho nên phó quan rời đi, nói rõ chuyện này đã kết thúc.
Quả nhiên chưa bao lâu sau, Tô Hòa liền nghe nói tất cả sản nghiệp của Trần gia đều bị đóng cửa, người Trần gia hình như là buôn lậu nha phiến, bị phòng tuần bộ bắt đi.
Tô Hòa cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, buôn lậu nha phiến chẳng qua là cái cớ bắt người của Nghiêm Lâm mà thôi.
Trần Hưng Thịnh và Trần Tuấn Ngôn đều bị tống vào đại lao, chỉ còn lại Trần Nguyễn Linh và Trầm Văn Tú.
Bây giờ Trần gia suy sụp, chỉ để lại mẹ con bọn họ bơ vơ không nơi nương tựa, Trần Nguyễn Linh là một phụ nữ rất có thủ đoạn, Lý Hồng Viễn nhất định sẽ không thoát khỏi bàn tay của cô ta.
Chờ thêm đi, sau này khẳng định sẽ còn rất nhiều kịch hay, Tô Hòa cười nhạt.
-
Chuyện Lý Hồng Viễn nạp Di nương kinh động rất lớn, Lý lão phu nhân ở nông thôn cũng nghe đến chuyện này, bà ta luôn muốn Lý Hồng Viễn kéo dài hương hỏa cho Lý gia, muốn mình được ôm một đứa cháu trai mũm mĩm.
Thấy Lý Hồng Viễn cuối cùng cũng có ý định nạp Di nương, Lý lão phu nhân liền vội vàng đặt vé xe lửa đến Du thành, muốn tranh thủ thời cơ nạp cho Lý Hồng Viễn thêm mấy Di nương, kéo dài hương hỏa cho Lý gia.
Lý lão phu nhân chỉ là một phụ nữ nông thông bình thường, lúc Lý gia rơi vào thời điểm sa sút, cha Lý Hồng Viễn lúc đó ăn không đủ no, may là có một tên đồ tể chịu chứa chấp hắn.
Đồ tể này là cha của Lý lão phu nhân.
Cũng bởi vì đồ tể có ơn cứu mạng đối với cha của Lý Hồng Viễn, cho nên ông ấy mới cưới Lý lão phu nhân.
Lý lão phu nhân không có kiến thức và học vấn, làm người cũng cay nghiệt, luôn xem thường Lý phu nhân, chê bà không thể nối dõi tông đường cho Lý gia, chỉ sinh được một đứa con gái.
Lý lão phu nhân bó chân, chân chỉ lớn bằng bàn tay, lúc đi cũng run run
rẩy rẩy, xương gò má của bà rất cao, gầy đến da bọc xương, cho nên mặt nhìn càng dữ, nhìn qua liền biết một người không dễ sống chung.
Lý Hồng Viễn xây một tòa nhà xinh đẹp ở nông thôn cho Lý lão phu nhân, còn tìm không ít người hầu chăm sóc bà.
Lần này Lý lão phu nhân mang đến hai nha hoàn thiếp thân, còn có một tài xế.
Hai tiểu nha hoàn kia mặc một bộ quần áo bằng vải bông, thắt hai bím tóc lớn vừa đẹp vừa mộc mạc, mặc dù da hơi đen, nhưng dáng vẻ ngược lại rất mặn mà.
Hai nha hoàn này sau khi theo Lý lão phu nhân đến, liền bắt đầu lặng lẽ quan sát bốn phía, nhìn thấy biệt thự ba tầng gạch đỏ, tưởng trắng, vô cùng khí thế, trong lòng bọn họ mang theo hưng phấn và vui vẻ.
Lý phu nhân cũng không ngu, đương nhiên nhìn ra Lý lão phu nhân mang theo hai người này đến đây làm gì, cho nên sắc mặt càng khó coi.
Nhưng Lý lão phu nhân dù sao cũng là mẹ chồng của bà, Lý phu nhân nén xuống lửa giận, sau đó đến hầu hạ Lý lão phu nhân chu đáo.
Dù vậy Lý lão phu nhân vẫn không hề cho Lý phu nhân sắc mặt dễ nhìn, bà ta nhìn Tô Hòa mặc quần áo phương Tây cả người cũng không vừa mắt.
"Cô đây là đang mặc quần áo gì? Cô nương lớn như vậy rồi, còn lộ chân, sao lại cắt tóc thành như vậy?" Lý lão phu nhân quở trách Tô Hòa một trận.
Lý phu nhân trong lòng cũng không thoải mái, bà thấp giọng giải thích với Lý lão phu nhân một câu, "Mẹ, bây giờ trong thành hưng thịnh như vậy, hôm nay không giống ngày xưa, tư tưởng đã tiến bộ rất nhiều."
Nghe được lời nói bênh vực của Lý phu nhân, Lý lão phu nhân liếc bà một cái.
"Sao chứ, ta nói cũng không được? Cô nhìn xem cô chiều nó thành cái dạng gì rồi, có con gái nào như nó sao, đến hôn sự của cha mình mà cũng quản?" Lý lão phu nhân mất hứng hỏi.