Nếu Lý Hồng Viễn vì áy náy, muốn lấy lòng Lý phu nhân, người phái đến nhất định phải là thân tín của hắn.
Phỏng đoán Lý Hồng Viễn sẽ còn dặn dò bọn họ, khiến cho bọn họ không để lộ tin tức với Lý phu nhân.
Cho nên Lý phu nhân lại biết hành vi của Lý Hồng Viễn, quả thật vô cùng cổ quái.
Tô Hòa cảm giác chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Trần Nguyễn Linh, dựa theo mưu tính của Trần Nguyễn Linh, cô ta sẽ không khuất phục dưới người khác, cả đời chỉ làm một Di nương.
Bây giờ Trần gia ngã, Trần Nguyễn Linh muốn nửa đời sau phú quý, chỉ có thể vững vàng bắt lấy Lý Hồng Viễn, mà Lý phu nhân chính là chướng ngại lớn nhất của cô ta.
Trần Nguyễn Linh hẳn là biết được từ trong miệng Lý Hồng Viễn chuyện vợ chồng bọn họ không hòa hợp, sau đó thừa dịp lần này cô ta và Xuân Nha mang thai, gợi lên sự áy náy của Lý Hồng Viễn đối với Lý phu nhân.
Lúc Lý Hồng Viễn phái người đến Yến Kinh tặng quà, Trần Nguyễn Linh mua chuộc một người hầu bên trong Lý gia, khiến cho kẻ đó đem việc cô ta và Xuân Nha có thai nói với Lý phu nhân.
Lý lão phu nhân mặc dù không thích Lý phu nhân, nhưng lúc này cũng sẽ không chủ động chọc đến Lý phu nhân.
Xuân Nha và Thu Hoa thành thật, bằng không cũng sẽ không bị Lý lão phu nhân chèn ép, bắt gọn trong tay, bọn họ cũng không thể có mưu tính như vậy.
Chỉ có Trần Nguyễn Linh là có khả năng nhất!
Lý phu nhân và Lý Hồng Viễn đã có khoảng cách, lúc này Lý Hồng Viễn đồng thời khiến hai cô gái mang thai, Lý phu nhân nếu không tức ói máu mới là kì lạ.
Trần Nguyễn Linh không sợ Lý phu nhân nháo, chỉ sợ bà không làm lớn, bởi vì bà càng nháo, lòng của Lý Hồng Viễn sẽ càng thiên vị Trần Nguyễn Linh.
Nếu như mọi chuyện đều là Trần Nguyễn Linh làm, thì người phụ nữ đó thật sự suy tính quá sâu.
Lúc Lý Hồng Viễn tặng đồ, Tô Hòa cũng không có nhà, cô cũng không biết Lý Hồng Viễn phái ai trong Lý gia tới.
Chỉ là bây giờ chính là thời điểm tốt để khuyên Lý phu nhân ly dị Lý Hồng Viễn, cho nên Tô Hòa cũng muốn nói chuyện với Lý phu nhân thật tốt một lần.
Khiến cho Tô Hòa không ngờ là, không đợi Tô Hòa chủ động nói với Lý phu nhân, Lý phu nhân thương tâm mấy ngày, cuối cùng lại tìm tới Tô Hòa.
Mặc dù trên mặt Lý phu nhân có điểm trang, nhưng cũng khó che đậy mệt mỏi và tiều tụy.
"Bây giờ con có bận không? Mẹ có việc muốn thương lượng với con." Giọng nói và thần thái của Lý phu
nhân đã không còn giống ngày xưa.
Từng chữ bà nói ra đều được suy tính rất kỹ càng, cho nên giọng nói rất từ tốn, chậm rãi.
Nhìn thấy thần thái Lý phu nhân như vậy, Tô Hòa cũng đại khái đoán được bà ấy muốn nói chuyện gì.
"Nói chuyện cha con sao?" Tô Hòa hỏi.
Nghe lời của Tô Hòa, Lý phu nhân hơi ngẩn ra, bà hiển nhiên không nghĩ rằng Tô Hòa cũng biết.
"Bất kể mẹ và ông ấy xảy ra chuyện gì, con từ đầu đến cuối vẫn sẽ đứng về phía mẹ." Tô Hòa thể hiện rõ thái độ, lập trường của mình.
"Nếu mẹ muốn... ly dị với cha con?" Cổ họng Lý phu nhân căng lên.
Tô Hòa cười một tiếng, "Vậy con vẫn đứng về phía mẹ, hơn nữa con đồng ý hai tay với quyết định này của mẹ."
Hốc mắt Lý phu nhân nhất thời đỏ hoe.
Mấy ngày nay bà đã suy nghĩ rất nhiều, vốn nghĩ rằng nếu bà rời xa Lý Hồng Viễn, cuộc sống cũng sẽ rất khó chịu.
Nhưng bây giờ mỗi ngày bà đều đến tiệm thêu xử lý việc, thời gian còn lại sẽ theo các tú nương học thêu thùa, nữ công, cuộc sống trôi qua rất phong phú, bình yên.
Lần này Lý Hồng Viễn đã làm tổn thương cõi lòng bà, đồng thời bà cũng thấy rõ bộ mặt thật của người này.
Lúc cha con Trần Tuấn Ngôn đến nhà gây sự, gây ra mưa gió cả thành, đối phương uy hiếp, đe dọa, thủ đoạn gì cũng dùng.
Nếu không phải con gái họ ra mặt giải quyết, đám người này không biết còn nháo đến khi nào.
Nguyên nhân cũng vì như vậy, Tô Hòa mới phải gánh một cái danh chanh chua, cay nghiệt.
Trần gia làm chuyện tốt như vậy, Lý Hồng Viễn vẫn có thể chôn xuống, vui vẻ ở chỗ Trần Nguyễn Linh dịu dàng tỏa hương, Lý phu nhân vừa thất vọng, lại vừa tức giận.
Nếu Lý Hồng Viễn nạp Xuân Nha, Thu Hoa, Lý phu nhân cũng sẽ không nói gì, Lý lão phu nhân vì muốn kéo dài hương hỏa cho Lý gia, bà cũng để Lý lão phu nhân toại nguyện.
Nhưng Trần Nguyễn Linh tuyệt đối không được vào cửa, Lý phu nhân nhớ tới chuyện trước kia, cảm thấy vô cùng chán ghét, cực kỳ thất vọng.