[Mau xuyên công lược] Kí chủ nhà ta rất nguy hiểm

[Thế giới thứ tư] Cố Thiếu, Xin Tự Trọng (20)


trước sau

Tô Hòa đầu tiên là giúp Cảnh Miên Miên xem xét hợp đồng, hợp đồng cho thuê ngược lại cũng không có vấn đề to tát gì.

Chỉ là quyết định muốn mở nhà hàng Tây này của Cảnh Miên Miên có chút sơ sài.

Tỷ lệ dòng người biến thành khách hàng cũng không biết, cứ như vậy đường đột quyết định mở nhà hàng, cô không lỗ tiền thì ai lỗ?

Nhưng tiền cũng đã bỏ ra rồi, Tô Hòa chỉ còn cách giúp Cảnh Miên Miên giảm bớt tổn thất.

"Cậu đi lấy cái lap top, sau đó dựa theo thời gian tớ nói mà điều tra." Tô Hòa nói với Cảnh Miên Miên.

Cảnh Miên Miên bị lời nói trước đó của Tô Hòa dọa sợ, sau khi nghe lời này của Tô Hòa, cô vội vàng gật đầu đi lấy máy tính.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, muốn mở một nhà hàng, nhất là nhà hàng được đầu tư tiền triệu, giai đoạn đầu tiên là phải nghiên cứu thị trường.

Tô Hòa nói những mục quan trọng với Cảnh Miên Miên, Cảnh Miên Miên ngược lại nghe rất nghiêm túc.

Chờ Tô Hòa nói xong, Cảnh Miên Miên mặt đầy sùng bái, "Thiển Thiển, từ khi nào cậu lợi hại như vậy? Trước kia tớ cũng không ngờ."

"Nghịch cảnh khiến người ta trưởng thành." Tô Hòa nhàn nhạt nói một câu.2

Nghe lời này của Tô Hòa, Cảnh Miên Miên nhất thời có chút đau lòng cho Tô Hòa.

Bây giờ Lâm gia đã ngã, người nhà lại đòi hỏi vô lý, Cố Thời Diễn lại đối xử không tốt, Cảnh Miên Miên thật sự cảm thấy những chuyện không tốt trong thiên hạ đều bám lấy Lâm Thiển.

"Thiển Thiển, mọi chuyện rồi sẽ qua." Cảnh Miên Miên ôm lấy Tô Hòa, "Cậu đừng quá buồn, cậu còn có tớ mà, cậu chờ tớ kiếm được nhiều tiền, sẽ nuôi cậu."

"Trước tiên chúng ta vẫn nên giải quyết chuyện cậu mở nhà hàng đi." Tô Hòa.

Nói đến chuyện này khiến Cảnh Miên Miên giống như một quả bóng bị xì hơi, cô uể oải nói một câu, "Kiếm tiền thật khổ cực."

"Lên tinh thần đi, cậu còn phải nuôi tôi đó." Tô Hòa vỗ Cảnh Miên Miên một cái.

Cảnh Miên Miên vẻ mặt đưa đám, cô ấp úng nói một câu, "Hay là cậu nuôi tớ đi?"

Mặc dù là nói như vậy, nhưng Cảnh Miên Miên vẫn ngồi thẳng người, đàng hoàng nghe Tô Hòa "giảng dạy" cho mình.

-

Sau khi Tô Hòa nổi giận trong phòng bệnh xong, ngày hôm sau cha Lâm liền gọi đến.

Tô Hòa cũng không nhận, mặc kệ điện thoại vang lên ba bốn
lần.

Nửa giờ sau, Tô Hòa mới gọi lại cho cha Lâm.

Tô Hòa vừa mới gọi được mấy giây, cha Lâm bên kia liền nhận điện thoại.

"Mới vừa rồi bận việc sao? Sao bây giờ mới nghe điện thoại?" Cha Lâm hỏi, âm thanh của ông ta cũng không có trách cứ, ngược lại mang theo ân cần.

"Mới vừa rồi đang thu dọn hành lý, cho nên không nghe thấy." Tô Hòa không nhanh không chậm nói, âm thanh lãnh đạm, khiến cho người ngoài không thể đoán ra suy nghĩ của cô.

Giọng nói của cha Lâm bên kia càng thêm nhẹ nhàng, còn mang theo một tia dò xét.

"Thu dọn hành lý? Con và Cố Thời Diễn vẫn chưa xong sao?" Cha Lâm hỏi.

"Bây giờ tôi đã rời khỏi Cố gia rồi." Âm thanh của Tô Hòa rất căng thẳng, siết chặt, giống như là đang đè nén lửa giận, "Cố Thời Diễn còn đang muốn ly hôn với tôi."

Cha Lâm không dám nói tiếp nữa.

Cố Thời Diễn tại sao muốn ly hôn với Tô Hòa, trong lòng cha Lâm rất rõ ràng, cho dù ông ta muốn giả bộ hồ đồ cũng không được, bởi vì hôm qua Tô Hòa đã nói rõ ràng mọi thứ.

"Lúc tôi và Cố Thời Diễn kết hôn, đã ký hợp đồng tiền hôn nhân, nếu ly hôn thì tôi rời đi sạch sẽ." Âm thanh của Tô Hòa lạnh lẽo, cô cười lên một tiếng, "Bây giờ các người hài lòng rồi chứ?"

"Con nói lời này, con và Thời Diễn ly hôn, sao ba lại hài lòng chứ?" Cha Lâm thở dài một hơi, "Ba cũng không ngờ tới, lần này Thời Diễn lại tức giận lớn như vậy."

"Lâm Thạch Nham là con trai của ngài, nó làm những việc này, chẳng lẽ ngài không tức giận một chút nào à?" Tô Hòa hỏi ngược lại.

Cha Lâm chỉ thở dài một cái thật mạnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện