"Ngài còn tức giận, huống chi là Cố Thời Diễn không hề có chút quan hệ nào với nó. Tôi vẫn là câu nói kia, các người cho nó tiền thì cho, nhưng đừng nghĩ đến tôi sẽ giúp nó." Thái độ của Tô Hòa rất cứng rắn.
Thấy Tô Hòa bên này không chừa đường lui, cha Lâm cũng không dám khuyên nhủ thêm nữa, rất sợ sẽ chọc giận Tô Hòa, sau đó cô hoàn toàn không quản Lâm gia nữa.
"Con đừng nóng giận, ba gọi cho con cũng không phải để nói chuyện này đâu, ta chỉ muốn hỏi một chút, tình hình của con và Thời Diễn sao rồi?" Cha Lâm dời đề tài.
"Nếu như Thời Diễn thật sự không muốn nhúng tay vào chuyện của Tiểu Nham nữa..." Cha Lâm nhẫn tâm nói, "Không quản thì không quản, con và Thời Diễn tốt mới là quan trọng."
Nghe lời này của cha Lâm, khóe miệng Tô Hòa kéo ra một tia cười lạnh.
Tô Hòa cảm giảm cha Lâm còn có chiêu sau, trong tay của ông ta nhất định còn một khoản tiền.
Lần này nếu Cố Thời Diễn không quản tới Lâm Thạch Nham nữa, cha Lâm rất có thể sẽ dùng đến số tiền kia.
Mặc dù trước kia cha Lâm luôn mắng Lâm Thạch Nham, nhưng đó là hận rèn sắt không thành thép, ông ta chỉ có một mình Lâm Thạch Nham là con trai, đương nhiên không thể để nó ngồi tù được.
Nếu như trong tay cha Lâm thật sự có một khoản tiền, vậy người này thật sự không thể nói nổi.
Vì thăm dò xem cha Lâm có giấu tiền thật hay không, Tô Hòa cố tình nói, "Bây giờ Thời Diễn hoài nghi tôi gả cho anh ta là vì tiền."
"Lần này trước khi anh ta đuổi tôi đi, cũng là vì tiền mà ầm ĩ với tôi một trận, chúng tôi thật sự sẽ ly hôn, anh ta đã không còn tin tưởng tôi nữa." Tô Hòa.
Cha Lâm trông cậy Cố Thời Diễn sẽ nối lại tình xưa, cho nên nghe thấy lời này, ông ta lại ho khan mấy tiếng.
"Con đừng quá nản lòng, lúc này Thời Diễn cậu ta đang tức giận, sau này con đi theo cậu ấy, chờ cậu ấy bớt giận thì sẽ không sao nữa, giữa vợ chồng ai không đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa?" Cha Lâm khuyên Tô Hòa.
"Trước kia chúng tôi cũng từng cãi nhau rồi, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng tức giận như vậy, anh ta chính là cảm thấy tôi coi trọng tiền của anh ta."
"Cũng đúng, từ sau khi kết hôn, tôi thường xuyên đòi tiền của anh ta, đều là vì những chuyện lộn xộn kia của Tiểu Thạch, đã xài của Thời Diễn hơn mấy triệu, hơn nữa còn tiền thuốc
thang của ngài, còn có tiêu xài bình thường của mẹ tôi."
"Chính tôi cũng không tin, tôi ở cùng một chỗ với anh ta không phải vì tiền." Tô Hòa mỉa mai nói.
"Là cả nhà liên lụy con." Cha Lâm rất tự trách.
Nhưng mà thái độ này của cha Lâm, trong mắt Tô Hòa chỉ là hư tình giả ý.
"Bây giờ tôi đã rời khỏi Cố gia rồi, nhân dịp này tôi cũng phải suy nghĩ con đường sau này của mình thôi."
Âm thanh của Tô Hòa không có nửa điểm gợn sóng, "Nếu thật sự không xong, tôi chỉ còn có thể ly hôn với Cố Thời Diễn."
"Con đừng nghĩ như vậy, Thời Diễn mặc dù phát giận một trận, nhưng thanh niên tài giỏi, đẹp trai như cậu ấy, con đi đâu mà tìm được người thứ hai?" Cha Lâm vội vàng khuyên Tô Hòa, "Con ngàn vạn lần không nên xúc động quá."
"Sau này hãy nói." Tô Hòa nói qua loa, "Tôi còn phải sắp xếp hành lý, ngày khác đến bệnh viện thăm ngài, cúp máy trước đây."
Cha Lâm há miệng, ông ta còn muốn khuyên nhủ Tô Hòa mấy câu, nhưng lại sợ gấp quá hóa vụn, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống.
"Vậy con nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì thì gọi cho ba, nhớ ngàn vạn lần đừng xúc động quá mức." Cha Lâm.
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Hòa đáp một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tô Hòa liền rơi vào trầm tư.
Nếu trong tay cha Lâm thật sự có một khoản tiền, nếu ông ta định dùng khoản tiền đó cứu thằng nhóc Lâm Thạch Nham kia, vậy cô phải nghĩ cách lừa được khoản tiền này vào tay mình.
Lâm Thiển vì Lâm gia mà nhịn ăn nhịn xài, còn phải cúi thấp đầu trước mặt Cố Thời Diễn, cả nhà này ngược lại tốt rồi, giữ lại chiêu sau cũng không nói với Lâm Thiển.
-
Người nhà nạn nhân của Lâm Thạch Nham kia, thấy Lâm gia không có một chút động tĩnh nào, bồi thường cũng không cho, ngay cả người cũng không gặp được, vô cùng tức giận.