Công bằng mà nói, cho dù là bạn bè trên thương trường cầm tài liệu tỉ mỉ như vậy đếm tìm hắn đầu tư, Cảnh Vực cũng sẽ cân nhắc.
Đừng nói chi số liệu kĩ càng về dòng người này, là do em gái ruột và bạn của nó cầm đến cho hắn.
"Còn thiếu bao nhiêu tiền? Cho dù còn thiếu bao nhiêu, anh cũng sẽ đắp vào." Cảnh Vực mở miệng, giọng nói trầm thấp, thanh lãnh.
Nghe lời này của Cảnh Vực, mắt của Cảnh Miên Miên lập tức sáng lên, cô nịnh hót: "Anh hai, anh thật sự là thiên thần nhỏ của em, chờ em kiếm được nhiều tiền rồi, đến lúc đó sẽ đổi xe mới cho anh!"
Đáy mắt của Cảnh Vực lướt qua một nụ cười khó hiểu, "Xe mới thì miễn đi, em gây ít phiền toái cho thiên thần nhỏ này, anh đã cảm kích lắm rồi."
"Hơn nữa anh bỏ tiền cũng không phải nể mặt em đâu, là do bạn em làm tài liệu tỉ mỉ, sau này phải nghe lời người ta nhiều một chút."
Cảnh Vực dặn dò Cảnh Miên Miên một câu, sau đó mới nhìn về phía Tô Hòa, "Sau này em gái tôi làm phiền cô, có cần gì thì nói với tôi."
"Cảnh tiên sinh khách sáo rồi, tôi và Miên Miên là bạn tốt, chủ ý mở quán ăn cũng là do cậu ấy nghĩ ra." Tô Hòa lễ phép cười một tiếng.
Thấy Tô Hòa cũng khen mình, Cảnh Miên Miên vui vẻ khoe khoang với Cảnh Vực, "Anh hai nghe rõ chưa? Chủ ý kiếm tiền này là do em nghĩ ra đó nha!"
Cảnh Vực lại không cho Cảnh Miên Miên mặt mũi này, "Em có bao nhiêu công lực anh hiểu rõ hơn bất kì ai."
"Hứ." Cảnh Miên Miên.
Mặc dù Cảnh Vực luôn miệng chọc ghẹo Cảnh Miên Miên, nhưng Tô Hòa vẫn có thể nhìn ra được, đáy lòng Cảnh Miên Miên rất thỏa mãn, lúc quay về còn ca hát một đường.
Tô Hòa lắc đầu cười một tiếng, tiểu bạch thỏ giống như Cảnh Miên Miên này, nhìn qua liền biết là được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tốt, tràn ngập yêu thương và cưng chiều.
Cảnh Miên Miên rất trượng nghĩa, nhưng sẽ không vì tốt bụng mà làm chuyện xấu, thỉnh thoảng cũng gây ra vài chuyện ngốc nghếch, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy
đáng yêu.
Quan trọng nhất là tam quan của Cảnh Miên Miên rất ngay thẳng, cô cũng coi thường những cặn bã nam nhân dành tình yêu mà tổn thương người khác.
Trong kịch tình, Cảnh Miên Miên vẫn luôn coi thường Cố Thời Diễn, nhiều lần khuyên nhủ Lâm Thiển chia tay với hắn.
-
Tô Hòa tính toán muốn lấy của Cảnh Vực năm trăm ngàn là đủ rồi, nhưng đối phương trực tiếp chuyển tới một triệu.
Sợ Tô Hòa bọn họ không hiểu quy trình mở quán ăn, Cảnh Vực còn đặc biệt tìm đến một nhân viên thuế vụ.
Có Cảnh Vực tham gia, Tô Hòa ngược lại cũng đỡ hao tâm.
Nhưng Lâm gia bên này càng ngày càng không an phận, từ khi bọn họ biết Tô Hòa tự mình bán nhà, mẹ Lâm ngày ngày đến tìm Tô Hòa gây sự.
Mẹ Lâm muốn Tô Hòa nhả tiền bán nhà ra, sau đó dùng khoản tiền này để bảo lãnh Lâm Thạch Nham ra ngoài.
Từ sau khi bảo vệ ngăn cản bà ta, không cho phép bà ta vào tiểu khu, mẹ Lâm liền ngày ngày canh giữ bên ngoài tiểu khu nhà Cảnh Miên Miên.
Có một lần Tô Hòa quay về nhà sớm, mới bị mẹ Lâm tóm được.
Mẹ Lâm chặn Tô Hòa ở ngoài tiểu khu, có lẽ là mấy ngày nay ủ lửa giận, một khắc kia nhìn thấy Tô Hòa liền bộc phát.
"Cô có còn là người hay không? Ba cô nằm bệnh viện, em cô còn đang ở trong sở cảnh sát, cô lại bán nhà của chúng tôi đi, một mình ở đây ăn sung mặc sướng." Mẹ Lâm tức giận nói.
"Nhà là Cố Thời Diễn mua, giấy tờ là viết tên của tôi, sao lại trở thành nhà của các người rồi?" Tô Hòa nhẹ nhàng cười nhạt.