Lời này của Tô Hòa không khiến cho mẹ Lâm cảm thấy đuối lý, ngược lại bà ta càng thêm hùng hồn phản bác.
"Tôi sinh ra cô, nuôi cô lớn, nhiều năm như vậy, chúng tôi đã tốn bao nhiêu tiền trên người cô? Lấy có một căn nhà mà cô còn tủi thân?" Mẹ Lâm chanh chua mở miệng.
"Vậy tôi phải tính với bà thử xem, từ khi tôi gả cho Cố Thời Diễn, anh ta vì tôi mà bỏ ra bao nhiêu tiền cho Lâm gia?"
Mẹ Lâm nói chuyện khó nghe, Tô Hòa càng nói chuyện khó lòng lọt tai hơn cả bà ta.
"Ban đầu là do các người bán con gái cầu vinh, chỉ dựa vào số tiền một năm Cố Thời Diễn trả cho Lâm gia, tôi sớm đã được chuộc ra rồi, không còn quan hệ nào với Lâm gia các người cả!"
Trên mặt Tô Hòa mang theo tia cười lạnh, "Tôi không phải người Lâm gia, đòi tiền với tôi, các người muốn là được sao"
Bàn về độc mồm, đạo hạnh của mẹ Lâm còn thấp, nghe Tô Hòa chế giễu như vậy, bà ta bị chọc tức tới mức sắc mặt cũng tái xanh.
"Tiền bán nhà, tôi đã đưa cho Cố Thời Diễn, bây giờ tôi không còn một đồng. Các người có thể đòi tiền, nhưng trước tiên phải nói về chuyện số tiền trước đó Cố Thời Diễn bỏ ra, còn có phí phụng dưỡng mấy năm qua."
Tô Hòa lãnh đạm mở miệng, "Bây giờ hai chúng tôi ly hôn ầm ĩ, tôi thấy không bao lâu nữa thì Cố Thời Diễn cũng sẽ muốn tính toàn bộ số nợ này với tôi."
Thấy Tô Hòa còn có ý muốn đòi tiền bọn họ, cơn tức của mẹ Lâm lại xông lên.
"Tiền cũng không phải là chúng tôi mượn Cố Thời Diễn, ai mượn thì người đó trả!" Mẹ Lâm.
Đối với sự vô lại của mẹ Lâm, Tô Hòa cũng không kinh ngạc, càng không tức giận, cô chẳng qua chỉ cười khó hiểu một tiếng.
"Bà ở chỗ của tôi khóc lóc om sòm, bất chấp đạo lý, chi bằng đi theo ba tôi mà đòi tiền, trong tay ông ta cũng cầm không ít tiền đâu." Khóe miệng Tô Hòa câu lên một nụ cười.
Nghe lời này của Tô Hòa, mẹ Lâm nhíu mày một cái.
"Lời này của cô là có ý gì?" Mẹ Lâm không có ý tốt hỏi Tô Hòa.
"Bà hẳn biết là ba tôi cho tôi hai trăm năm chục ngàn, để tôi trả cho Cố Thời Diễn, bà nói xem hai trăm năm chục ngàn kia là ông ta lấy ở chỗ nào?" Tô Hòa cười hỏi mẹ Lâm.
Mẹ Lâm không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng lúc càng không ổn.
Tô Hòa
tiếp tục khiêu khích, "Bà hẳn là không nghĩ rằng ông ta mượn tiền người khác chứ? Hơn nữa lúc này ai lại muốn cho ông ta mượn tiền?"
"Nhưng ông ta lại có thể dễ dàng lấy ra hai trăm năm chục ngàn." Tô Hòa cong môi một chút, cô nhìn mẹ Lâm, hỏi, "Nếu như ông ta thật sự gạt chúng ta giấu một khoản tiền, bà cảm thấy ông ta sẽ cho tôi toàn bộ số tiền đó sao, không chừa lại đường lui cho mình sao?"
Nghe lời này của Tô Hòa, cả người mẹ Lâm đột nhiên chấn động một cái.
Mẹ Lâm và cha Lâm đã kết hôn gần ba mươi năm, bà ta vẫn có chút hiểu biết đối với cha Lâm, cho nên lời nói này của Tô Hòa giống như đâm thẳng vào tim bà ta.
Lần này mẹ Lâm cũng không nói nhảm với Tô Hòa nữa, bà ta xoay người, đón xe bên lề đường quay lại bệnh viện.
Lúc mẹ Lâm đi sắc mặt rất kém, gần như là cắn răng nghiến lợi.
Tâm trạng của bà ta cũng dễ hiểu, dù sao bà ta cực nhọc, cay đắng hầu hạ cha Lâm lâu như vậy, đối phương chừa lại đường lui cũng không nói với bà ta câu nào.
Mẹ Lâm không đau lòng, tức giận mới là kì lạ, đừng nói chi bảo bối của bà ta còn đang gặp phiền phức, chịu khổ sở trong trại giam.
-
Lúc mẹ Lâm đón xe quay lại bệnh viện, nhìn thấy cha Lâm ngủ trên giường bệnh, đáy lòng bà ta trào dâng một cơn giận.
Mẹ Lâm tiến lên đánh thức cha Lâm, "Ông còn mặt mũi mà ngủ?"
"Bà lại lên cơn gì?" Cha Lâm tỉnh lại liền mắng mẹ Lâm một câu.
"Có phải ông giấu tôi một khoản tiền hay không?" Mẹ Lâm bắt được cánh tay của cha Lâm, mở miệng chất vấn, "Tiền đó ông giấu ở chỗ nào rồi?"
"Ông có tiền đưa cho con nhỏ chết tiệt Lâm Thiển đó, lại không cứu con trai mình, có người cha nào như ông sao?" Mẹ Lâm càng nói càng kích động, lực đạo xuống tay cũng mạnh thêm.