Lúc đầu Trương Kính Chí quyết định thời điểm quyết chiến, lựa chọn rừng trúc làm bối cảnh, là muốn lấy trúc so với Linh Anh.
Trúc xanh xinh đẹp nhỏ nhắn vô cùng, nhưng lại cao xanh bất bại.
Giống như Linh Anh, nhìn nhu nhược không xương, nhưng lại bền bỉ, kiên cường, xương sống của cô phảng phất giống như do kiếm đúc thành, vĩnh viễn kiêu ngạo vươn cao như vậy.
Tô Hòa nắm Long Ngâm kiếm trong tay, đi về phía Viên Thần, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không có chút biểu cảm gì, bởi vì quá mức bình tĩnh, ngược là nhìn ra có chút tiêu điều.
Tiếng gió vẫn thổi.
Tô Hòa từng bước đến gần, Viên Thần nhịn không được cả người căng thẳng.
Tô Hòa sau khi đến gần Viên Thần, cô yên lặng nhìn hắn, sau đó mở miệng, "Nó ở trong mắt ta chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm."
Tuổi tác của Tô Hòa nhỏ hơn Viên Thần rất nhiều, nhưng giờ phút này ánh mắt cô nhìn hắn, giống như là một lão già đang nhìn con cháu vậy, mang theo thông suốt và thương hại.
"Nó không đáng để người bỏ mạng." Tô Hòa.
Nói xong Tô Hòa cũng không nhìn Viên Thần nữa, cô xoay người mang kiếm rời đi.
Ống kính quay lại bóng lưng của Tô Hòa một cách thật đặc biệt, cô cầm trường kiếm, đi như vậy một đường, dứt khoát không quay đầu.
Linh Anh ban đầu thật sự rất tò mò với những chuyện dưới núi, nhưng sau khi thật sự nhìn thấy tranh đấu máu tanh trong giang hồ, cô chán ghét, sau đó quyết định xoay người, đi tìm thế ngoại đào viên của riêng mình.
Đây chỉ là một thanh kiếm.
Đối với Linh Anh mà nói, Long Ngâm kiếm chỉ là một binh khí vừa tay, không đáng giá để cha mẹ cô bỏ mạng, không đáng giá để đổi mạng nam chủ, không đáng giá để tất cả mọi người bỏ mạng.
Ý nghĩ của Linh Anh thật ra cũng có liên quan đến "Phật".
Phật nói nhìn thấu, buông xuống, thành Phật.
Cảnh giới của Linh Anh chính là cảnh giới mà đa số mọi người mong đợi nhưng không thể chạm tới: "Nhìn thấu", cô trải qua trần thế, cuối cùng lại buông bỏ trần thế.
Cho nên Tô Hòa nhìn Viên Thần bằng ánh mắt thương hại, giống như Phật đang nhìn vạn vật chúng sinh.
Trích đoạn này Viên Thần diễn rất xuất sắc, nhưng Tô Hòa lại kinh diễm, chói mắt hơn, giơ tay, cau màu đều là dáng vẻ của Linh Anh.
Trương Kính Chi xem xong đoạn biểu diễn này, ông đã rung động rất lâu, cuối cùng cũng cho Tô Hòa một đánh giá vô cùng cao -- Cô gái này đã cho Linh Anh một linh hồn.
Qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy nhân vật này thêm một lần nữa, Trương Kính Chí lòng ngổn ngang cảm xúc, không nói được là đang cảm khái điều gì.
Ba vị giám khảo cùng khán giả ở phim trường cũng bị biểu diễn của Tô Hòa làm cho rung
động.
Mỗi một giám khảo đều đánh giá Tô Hòa rất cao, bọn họ nhất trí cảm thấy diễn xuất của Viên Thần vô song, một chút sai sót cũng không có, nhưng Tô Hòa thật sự là thần thái nhập người, là nhân vật bước ra từ những con chữ.
Tô Hòa diễn rất có tầng lớp, từ vừa mới bắt đầu không hiểu giang hồ, diễn đến cuối cùng buông bỏ giang hồ, tìm kiếm cho mình một trang viên xa cách hồng trần.
Tầng tầng lớp lớp, mỗi biểu cảm đều chuẩn xác vô cùng, thậm chí có thể nói cô chính là Linh Anh, cho nên cô làm cái gì cũng rất Linh Anh.
"Quá tuyệt vời, thật quá tuyệt vời!" Một giám khảo là Ảnh hậu khen không dứt lời, "Tôi đã xem qua nguyên bản điện ảnh, nói một câu thật lòng, diễn xuất năm năm trước của cô gặp diễn xuất của cô bây giờ, phải gọi một tiếng gia gia (ông nội)."
"Tôi là bạn cũ của Trương Kính Chi, thời điểm ông ấy quay 《 Cẩm dạ hành 》chúng ta còn đàm luận rất sâu về bộ phim này, tôi tin tưởng nếu ông ấy thấy biểu diễn ngày hôm nay của cô, ông ấy nhất định sẽ vô cùng hài lòng, bởi vì cô đã cho ông ấy một phiên bản Linh Anh hoàn hảo." Trần Trung Lỗi mở miệng.
Hắn cũng là một vị đạo diễn, quan hệ với Trương Kính Chi rất tốt.
"Tôi chỉ có thể bái phục, diễn xuất của hai vị đều rất tốt, khiến cho tôi sinh ra một hoài nghi sâu sắc, tôi có tài đức gì mà ngồi vào ghế giám khảo này?" Một Ảnh đế trẻ tuổi làm trò, "Mau đỡ tôi đứng lên, tôi muốn mời các vị ngồi."
Cuối cùng Tô Hòa không chút hồi hộp lấy được giải cao nhất, ba vị giám khảo đều nhất trí lựa chọn cô.
Trương Kính Chi không thích xem các loại chương trình diễn trò này, nhưng sau khi xem xong tiết mục của Tô Hòa và Viên Thần, hắn xem đến cả lời nhận xét của ban giám khảo cũng không bỏ sót.
Trương Kính Chi lần đầu tiên cảm giác được sâu sắc.
Thì ra cái loại chương trình diễn trò này cũng không hoàn toàn là thổi phồng, thương mại hóa, đánh giá của bọn họ cũng có lúc rất khách quan.