Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Vương gia ngủ ngon (3)


trước sau

Đồ ăn của cổ đại phong phú thì rất phong phú, nhưng mà sắc hương vị lại không thể được như như hiện đại được.

Chính là mùi vị có chút không được đặc sắc.

[Ký chủ à, cô ăn hết hai bàn thức ăn mà còn ngồi đó chê bai như vậy sao? Lươn lẹo vậy không tốt đâu nha!]

“Là do cơ thể này ăn nhiều quá thôi!” Linh Ưu bĩu môi nói, sau đó ánh mắt liền liếc qua Lê Thanh đang nho nhã ăn bên cạnh.

Ăn chậm như vậy thì khi kẻ thù đuổi tới có xách quần lên chạy cũng không kịp!

Linh Ưu thở dài một tiếng, cánh tay mập mạp sờ sờ cái bụng to tròn của mình.

Haiz, dù sao thì nhiệm vụ cũng không có thời hạn, xem ra trước đó thì cô vẫn nên giảm cân trước đã.

Cô tròn như quả bóng thế này quả thật là khi hành sự sẽ rất bất tiện nha!

Nhưng trước khi giảm cân thì lại ăn thêm chút gì đó để lấy sức mà đi giảm cân mới được!

[...] Thật ra cô cứ để như vậy rồi lăn chết hoàng đế là được.

Dùng bữa sáng xong thì sắc trời cũng chỉ mới vừa hửng sáng.

Lê Thanh dùng bữa xong thì liền để cho người đẩy hắn tới thư phòng, còn Linh Ưu thì lê thân hình của mình mà đi dạo cho tiêu bớt thức ăn trong bụng.

Người hầu trong Vương phủ này đều vô cùng biết thân biết phận, ai làm việc nấy với nhau, chỉ có một vài người bạo gan nhìn cô nhiều hơn một chút mà thôi.

Cô đi lang thang trong Vương phủ hết một buổi sáng, mà cô cũng phát hiện ra một điều.

Nguyên chủ tuy là thân hình có ‘hơi’ quá khổ, nhưng mà sức lực lại rất lớn, cả giữ sức cũng rất tốt.

Vương phủ lớn tới như vậy nhưng mà cô chỉ cảm thấy hơi nóng người một chút, chứ không hề như kiểu không đi nổi mà phải lăn đi.

Mà trong ký ức mà cô tiếp nhận được cũng vậy, nguyên chủ chính là luôn thèm ăn, bản thân không được ăn liền sẽ khó chịu.

Đây là thể loại bệnh gì vậy?

Nếu có hệ thống đẹp troai của cô ở đây chắc chắn anh sẽ biết luôn!

Gớt nước mắt!

Linh Ưu dành cả buổi sáng và buổi trưa để mà đi xung quanh Vương phủ mà thăm thú.

Đến trưa thì liền nhàm chán mà nằm yên một chỗ không chút động đậy.



“Ngọc Linh, Vương phi cho gọi ngươi.”

Ngọc Linh vốn đang phơi một tấm vải màu trắng, vừa nghe thấy như vậy thì liền giao lại số vải còn lại cho người khác rồi nhanh chóng đi tới chỗ Linh Ưu.

“Vương phi, người cho gọi nô tì.” Ngọc Linh rụt rè đứng trước mặt Linh Ưu mà hãnh lễ.

“Miễn lễ đi. Ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài.” Linh Ưu cho một viên mứt quả vào miệng, vẫy tay nói.

Nguyên chủ rằng là cũng có người hầu mang theo khi vào Vương phủ, nhưng mà nàng a lại có những tâm tư không tốt, lại còn lười biếng.



Trước đây nguyên chủ là vì cái miệng ngọt như đường của nàng ta cho nên mới giữ nàng ta bên cạnh, rồi mang tới đây luôn.

Thế nhưng cô không phải nguyên chủ, dù không trực tiếp đuổi ngay, nhưng nếu như nàng ta dám làm bậy thì cô nhất định sẽ không tha thứ.

Còn Ngọc Linh này thì theo như ký ức của nguyên chủ, àng ta tuy tính tình nhút nhát nhưng mà lại là người duy nhất liều mạng giúp đỡ cho nguyên chủ.

Chỉ là cuối cùng vẫn bay màu.

Linh Ưu nghênh ngang đi phía trước, trên tay còn cầm một cây kẹo hồ lô và mấy xiên thịt mà ăn.

Ngọc Linh thì ngoan ngoãn đi theo phía sau, thi thoảng nàng ta lại nhìn xung quanh một chút rồi lại cúi đầu xuống.

Trên đường lúc này có rất nhiều loại người qua lại, cũng có rất nhiều loại hàng quán khác nhau.

Linh Ưu đi dạo chán rồi thì lại đi lên trên một quán trà ở gần đó mà nghỉ chân thưởng thức.

Cô vừa bước vào quán trà thì cũng bắt đầu có những lời xì xào bàn tán vang lên.

Co cũng không có hứng để ý tới mấy người đó, cứ như vậy mà đi theo tiểu nhị lên phòng bao.

“Ai da, ta còn tưởng là ai, thì ra là An Nhàn Vương phi.” Cô vừa mới bước tới trước phòng bao thì một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh.

Linh Ưu liếc nhìn qua thì liền nhìn thấy một cô nương tuổi chừng mười tám mười chín tuổi, một thân y phục đỏ rực đang đứng khoanh tay kiêu ngạo nhìn cô.

Đây là Tam Tiểu thư của Quận công Lâm Bình, Lâm Bình Nhi.

Nàng ta bản tính kiêu ngạo, từ trước tới nay không hiểu sao lại vẫn luôn chướng mắt với nguyên chủ, ngáng chân nàng khắp nơi.

“Có quen biết nhau không?” Linh Ưu nhàn nhạt mở miệng.

“Thế nào? Bây giờ được tấn phong làm Vương phi rồi thì ngươi liền kiêu ngạo chứ gì? Không thèm để ta vào mắt nữa đúng không?” Lâm Bình Nhi nhíu mày nói.

“Quen sao không vẫy đuôi?” Linh Ưu lại tiếp tục mở miệng.

Lâm Bình Nhi “...” Vẫy đuôi cái gì? Nàng đây là đang ý bảo nàng ta là chó sao?

“Ngươi!” Lâm Bình Nhi nghĩ tới như vậy, liền đưa tay lên, muốn tát Linh Ưu.

Thế nhưng Linh Ưu đã nhanh chóng bắt được tay của nàng ta, sau đó cứ như vậy mà giữ chặt lại.

“Triệu Nghiên Đổ! Ngươi mau buông tay ta ra!” Lâm Bình Nhi bị đau, nghiến răng ken két nói.

Nàng ta cố gắng rút tay ra nhưng mà không cách nào rút ra được.

Con ả mập ú này sao lại có khí lực lớn tới như vậy cơ chứ!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện