“Ai da, không phải dễ dàng kéo lên như vậy sao? Lại tiểu thư và Lâm tiểu thư đùa vui thật đấy!” Linh Ưu chống tay lên bàn, cười tươi như hoa nói.
Lâm Bình Nhi khó khăn chóng người lên, sau đó lập tức đứng lên, thế nhưng vì quỳ lâu nên lúc này lại có chút loạng choạng rồi ngã ra sau.
Còn tên hầu cận ngã dưới đất kia thì lúc này cũng đã đứng dậy, cả gương mặt đều đỏ lên.
Lại Thanh Tâm thấy vậy thì liền đi qua dìu Lâm Bình Nhi lên.
Lâm Bình Nhi vừa đứng lên được thì liền dùng ánh mắt oán độc mà nhìn Linh Ưu.
“Đi thôi!” Lê Thâm hít sâu một hơi rồi nói, sau đó liền quay người đi mất.
“Ngọc Linh, đóng cửa lại đi.” Đợi bọn họ đi hết rồi thì Linh Ưu mới lên tiếng nói với Ngọc Linh.
Ngọc Linh nghe vậy liền ngoan ngoãn đi ra đóng cửa lại.
Sau đó thì Linh Ưu lại đi dạo chơi thêm một chút rồi về Vương phủ, dù sao đi nữa thì cổ đại hay hiện đại, thăm thú một chút thì liền hết hứng thú mà thôi.
“Vương phi, có chuyện gì sao?” Ngọc Linh thấy Linh Ưu đang đi đột nhiên quay đầu nhìn về phía quán trà ban nãy thì liền hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, đi về thôi.” Linh Ưu lắc lắc đầu rồi lại quay người đi tiếp.
…
“Vậy là nàng ta thay đổi sao?” Nam nhân nhấp một ngụm trà, mỉm cười dịu dàng hỏi.
“Đúng là như vậy. Theo lời của Lâm Bình Nhi thì trước đây nàng ta cực kỳ tốt tính, chính là một cái bánh bao để người ta muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn. Nhưng mà nàng ta bây giờ…” Lại Thanh Tâm nhíu mày nói.
“Quốc sư, chuyện này…”
“Suỵt, yên nào. Con người thì ai cũng sẽ thay đổi mà thôi. Huống hồ như thế này không phải là lại càng thú vị hơn sao?” Nam nhân kia đưa tay để lên môi, khẽ nói.
“Ta chỉ là sợ nàng ta sẽ gây trở ngại cho kế hoạch của chúng ta mà thôi.” Lê Thâm không vui lắm nhìn nam nhân trước mặt.
“A, vậy thì ngươi có thể giết nàng nha! Đúng rồi, nếu như ngươi có thể.” Nói tới câu sau, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp đến điên đảo chúng sanh kia của nam nhân lại càng trở nên sâu hơn.
Lại Thanh Tâm chớp mắt nhìn nam nhân kia.
Rõ ràng là hắn ta rất đẹp, thế nhưng lại không có bất kỳ nữ nhân nào dám cả gan tơ tưởng tới hắn ta.
Bởi vì chưa từng có nữ nhân nào chạm được vào hắn ta mà còn sống cả.
“Quốc sư, người nói như vậy là ý gì?” Nàng ta thì có gì mà không thể giết được cơ chứ?”
“Ngươi cứ thử thì sẽ biết thôi.” Nam nhân quấn quấn lọn tóc trên tay, liếm liếm môi nói.
…
Buổi tối.
Rõ ràng là trước đó đã ăn rất nhiều nhưng không hiểu sao cô vẫn rất đói, đói