Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Vương gia ngủ ngon (7)


trước sau

Lê Thanh thấy cô không sao thì cũng không hỏi nữa, dù sao thì hắn cũng không phải là loại suốt ngày an nhàn không biết thiên hạ này đang xảy ra chuyện gì.

Hắn chỉ là muốn hỏi thêm một chút mà thôi.

Sau đó thì Linh Ưu quay về phòng nhàm chán mà lăn lộn một mình, còn Lê Thanh thì có chút việc nên phải tới thư phòng.

Linh Ưu vốn cũng không muốn để tâm tới hắn, nhưng mà đã rất trễ rồi hắn vẫn còn chưa quay về phòng nên cô mới đi tìm.

Cô vào trong thư phòng thì liền nhìn thấy hắn đang nhắm mắt ngồi dựa lưng ra sau ghế, mà ngay lúc cô đi vào thì hắn cũng chậm rãi nghiêng đầu, hơi nghiêng tai phải về phía cô.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Linh Ưu vừa nhìn thấy hắn như vậy thì liền cất tiếng hỏi.

“Ngươi vẫn chưa ngủ sao? Ta có chút chuyện chưa xử lý xong. Ngươi cứ về ngủ trước đi.” Giọng nói của hắn nghe qua có chút nặng nề.

“Ngươi đang ngượng ngùng không dám chung phòng với ta sao?” Linh Ưu bước tới, đứng chống tay xuống cái bàn trước mặt hắn mà hỏi.

“Không có. Tôi thật sự chỉ là có việc bận.” Lê Thanh hít sâu một hơi mà nói.

“Việc bận? Ngươi có biết thứ gì đang ở trên bàn của ngươi không?” Linh Ưu gõ gõ lên bàn mà nói, giọng điệu giống như là đang cố nhịn cười vậy.

“Thứ gì?” Lê Thanh nhíu mày hỏi lại. Không lẽ trên bàn của hắn có thứ gì kỳ quái sao?

“Xuân cung đồ.” Linh Ưu chậm rãi phun ra một cái tên, đồng thời còn lấy một cuốn sách vứt qua cho Lê Thanh.

Cuốn sách rơi chuẩn xác vào trong người Lê Thanh, hắn cầm lấy cuốn sách, vành tai đỏ lên, cảm giác cuốn sách trên tay vô cùng nóng bỏng.

Hắn thật chỉ muốn nhanh chóng vứt cuốn sách trong tay đi.

“Ta… Cái này…” Lê thanh có chút luống cuống, nhưng ngay sau đó thì đột nhiên hắn nhớ ra mto65 việc vô cùng quan trọng.

Hắn bị mù mà?

Cho dù thật sự có loại sách như vậy như vậy ở đây thì sao cơ chứ?!?

Quả nhiên, ngay sau đó hắn liền nghe thấy tiếng cười vô cùng thiếu đánh của Linh Ưu.

“Ngại quá! Ta nhìn nhầm!”

Lê Thanh “...” Nhầm cái con khỉ ấy!

Ngay sau đó thì hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân của Linh Ưu, mà sau đó hắn cũng bị bế lên.

“...Triệu Nghiên Đổ! Ngươi… Ngươi làm gì?” Hắn theo bản năng vội vàng ôm lấy cổ của cô, sau đó thì lại la lớn lên.

“Ôm ngươi về phòng để mà ngủ.” Linh Ưu ôm chặt lấy Lê Thanh, vững vàng bước đi.

“Không cần! Mau thả ta xuống!” Lê Thanh nghiến răng nói.

Hắn đường đường là một nam nhân, để cho một nữ nhân, hơn nữa còn là nương tử của hắn ôm như thế này.

Nếu để người khác thấy thì còn ra thể thống gì nữa chứ!

“Ồ!” Linh Ưu ồ

một tiếng rồi sau đó quay người một chút, rồi mới thả Lê Thanh xuống.

Lê Thanh loạng choạng mấy bước thì mới đứng vững lại.

Thế nhưng ngay sau đó thì hắn cũng liền mất phương hướng mà va vào hết chỗ này đến chỗ khác.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, và cố gắng xác định phương hướng, nhưng mà vừa nãy Linh Ưu đã bí mật tráo đối vật dụng trong phòng một chút rồi, mà Lê Thanh chỉ có thể xác định phương hướng xung quanh bằng cách ghi nhớ.

Vì vậy nên, hiện tại hắn nằm mơ mà tìm được đường.

[...] Ác như mẹ Cám!

Linh Ưu cực kỳ vui sướng đứng khoanh tay ôm chân mà nhìn Lê Thanh đang chật vật quay ngang quay ngửa.

“Đùa như vậy vui lắm sao, Triệu tiểu thư?” Cuối cùng thì hắn cũng không nhịn được mà nói.

“Tôi đùa cái gì?” Linh Ưu mờ mịt hỏi lại.

Cô có làm gì đâu?!

[Cô sờ lương tâm của cô xem có đau không?]

“Mi không biết sao? Bà đây không lương tâm!”

[...]

Lê thanh không có bằng chứng chứng minh Linh Ưu xê dịch đồ trong phòng, chỉ có thể hít sâu một hơi mà cố gắng lần mò rồi xác định phương hướng.

Nhưng mà đồ vật xung quanh lại giống như là biết tự dịch chuyển vậy, bất kể hắn sờ tới đâu đều thấy có đồ vật lạ lẫm, không nên nằm ở đó.

Lê Thanh “...”

Hắn nghiêng đầu, đưa tai về phía Linh Ưu, nhưng mà hắn vẫn có thể xác nhận được cô vẫn còn đứng ở chỗ cũ.

Lê Thanh “...”

Cuối cùng, hắn liền bực mình mà mò một cái ghế ở gần đó rồi ngồi xuống.

Linh Ưu vốn dĩ còn đang vui vẻ nhìn hắn thì đột nhiên thấy mặt hắn tái dần, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Hả hả hả???

Cô vừa thấy hắn al lạ thì liền đi tới bên cạnh hắn, khẽ hỏi một tiếng: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao!” Lê Thanh hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại hơi thở, sau đó lấy một viên thuốc màu đen ra mà cho vào trong miệng.

Linh Ưu vỗ nhẹ lên lưng của Lê Thanh.

Chừng một phút sau thì Lê Thanh mới bình ổn được hơi thở lại, hắn thở dài một tiếng rồi mới nói với Linh Ưu: “ta ổn, dù sao thì căn bệnh này từ lúc ta sinh ra đã phải mang trên người rồi. Ta cũng đã sớm quen rồi.”

Trong giọng nói của hắn như đang đè nén cái gì đó.

Linh Ưu nhíu mày nhìn sườn mặt của Lê Thanh, cô rất muốn biết rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng như vậy lại không công bằng với hắn.

Mà nếu như bây giờ cô hỏi hắn thì chưa chắc là hắn sẽ nói.

Có lẽ vẫn nên xoát hảo cảm a!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện