Linh Ưu chào hắn một tiếng thì mới quay về phòng.
Hắn không muốn thì cô cũng không ép nữa, vừa nãy cũng là do cô xúc động quá nên mới bé hắn lên như vậy.
Những ngày an nhàn sau đó.
Linh Ưu nằm phơi thân ở trên ghế dài mà phơi nắng, trên tay còn cầm một xiên trái cây.
Thời gian qua cô đã cật lực giảm cân và cuối cùng cô đã đạt được một kết quả vô cùng tuyệt vời ông mặt trời.
Cô thành công tăng được thêm ba kilogam nữa!
Quả nhiên là hoàn toàn không có cách nào giảm cân được!
Cảm giác chỉ cần nhịn ăn một chút thì liền lên cơn điên ngay, thậm chí là cô còn có cảm giác rất muốn cắn người.
Có một cảm giác rất đau đớn cuộc đời!
Quả nhiên là thân thể này có vấn đề gì đó!
Cô nằm được một lúc thì lật người lại, phơi cái lưng lên.
Dù có phơi nắng thì cũng phải phơi đúng phương pháp nha, lật qua lật lại cho nắng chiếu đều lên người.
Mỗi ngày đều làm một con cá muối đến vui vẻ.
“Vương phi, Vương gia đến.” Ngay lúc này thì Ngọc Linh đột nhiên đi vào, cúi người nói.
Linh Ưu chỉ hí mắt ra nhìn Ngọc Linh một chút, sau đó thì lại nhắm mắt tiếp tục hưởng thụ ánh nắng.
“Tham kiến Vương gia.” Rất nhanh, xung quanh đã vang lên âm thanh của những người hầu xung quanh.
“Miễn lễ đi.” Giọng nói của Lê Thanh cũng nhanh chóng vang lên ngay sau đó.
“Vương phi quả nhiên là rất thích tắm nắng?” Lê Thanh nghiêng nghiêng đầu hỏi.
Hắn vẫn luôn cho người theo dõi cô, nhưng đều được báo về là cô đang nằm ườn ra phơi nắng. Còn không thì chính là ăn ăn và ngủ.
“Rất thoải mái nha!” Linh Ưu lười biếng đáp lại một tiếng.
“Sao đột nhiên hôm nay Vương gia lại giá lâm đến đây?” Không phải bình thường chỉ hận không thể né tôi thật xa ra sao?
“Mùa hạ tới rồi, tiết trời cũng bắt đầu hanh khô rồi. Trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị tới Hành cung tránh nóng, ta tới thông báo với ngươi một tiếng để ngươi chuẩn bị.”
“Hành cung sao?” Linh Ưu lật người lại nhìn lên trời, mặt trời chói chang chiếu xuống.
Quả thật là thời tiết dạo này có nóng lên thật, nhưng cũng đâu đến mức nóng đến hoa mắt chóng mặt đâu?
Lại còn phải đi xa đến không chịu được!
Không muốn đi!
Cô nghiêng đầu nhìn Lê Thanh yếu ớt ở bên cạnh một cái rồi thở dài.
“Thế nào? Không muốn đi?” Lê Thanh thấy mãi một lúc lại không nghe thấy cô trả lời thì liền hỏi.
“Đi!”
“Được rồi, ta biết rồi. Ta sẽ cho người chuẩn bị thêm.” Lê Thanh khẽ gật đầu.
Không hiểu sao hắn lại có cảm giác như cô đang nghiến răng nghiến lợi.
Cận vệ đằng sau Lê Thanh nhanh chóng bước lên đẩy xe lăn của hắn đi.
Linh Ưu không nói gì mà chỉ liếc nhìn một cái rồi thở dài.
Luôn luôn có người muốn phá hỏng thời khắc huy hoàng của cô!
[Thời khắc huy