Quân Linh Ưu mua vé số xong thì liền tiêu sái rời đi.
Ngay lúc ấy thì cảnh sát vừa được thông báo về vụ tai nạn cũng đã đến nơi.
[Không định điều tra xem ai là người muốn giết cô à?]
Nếu theo motip bình thường thì mi có tra tới năm sau cũng đừng mơ mà tra ra!
Còn ở đó lãng phí thời gian làm gì?
Quân Linh Ưu tìm thấy mẹ Nhậm ở trước cửa hàng thời trang.
Phụ nữ khi đi mua sắm thật đáng sợ!
Quân Linh Ưu bị mẹ Nhậm dẫn đi cho đến phờ hết cả người ra.
Hết mua ở cửa hàng này, thì lại mua ở cửa hàng khác, hết mua bộ này thì lại đến bộ khác.
Bộ này đẹp? Mua!
Bộ này là sản phẩm mới của quý này? Mua!
Cũng là bộ đó nhưng có màu khác? Mua!
Chất liệu vải của bộ này đẹp? Mua!
Bộ này lạ? Mua!
Và cả một nghìn lẻ một lý do khác nữa!
Mẹ Nhậm vừa lôi vừa kéo cô đi, đi đến mức hai chân cô muốn rụng đến nơi, hai tay thì xách hết túi này đến túi khác mà mẹ Nhậm vẫn còn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
“Mẹ à, không phải chỉ đi ăn một cái tiệc mừng thọ thôi sao? Mẹ mua nhiều như vậy là muốn mở buổi trình diễn thời trang luôn à?” Quân Linh Ưu rốt cuộc cũng không nhìn nổ nữa mà hỏi.
“Dù sao thì cũng đã lâu rồi mẹ và con không cùng nhau đi mua sắm với nhau. Hôm nay chúng ta cùng nhau đi coi như bù lại.” Mẹ Nhậm cầm bộ váy màu đỏ ướm thử lên người cô rồi lại gật gật đầu bảo nhân viên gói nó lại.
“Mẹ không cảm thấy như vậy là quá phung phí sao?”
“Dù sao thì tiền cũng là do lão cha của con kiếm về, mẹ đâu cần phải câu nệ?” Mẹ Nhậm quay đầu lại nhìn Quân Linh Ưu cười một cách dịu dàng mà nói.
Quân Linh Ưu “...” Lão Nhậm à, cực khổ cho ngài rồi!
Vợ thì tiêu tiền như nước, còn con gái ruột thì có âm mưu muốn đạp cha xuống để mà cướp nồi cơm, còn cô con gái tiện nghi thì muốn hại cho cả nhà của cha chết không có chỗ chôn!
Đáng thương!
Một giây lặng lẽ trầm mặc tặng cho ngài một cây nhang!
[Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ! Dù sao thì với loại tiêu tiền xằng bậy như ký chủ thì có mà soán vị được bằng mắt!]
Mi không thấy rằng nó rất thực tế sao?
Làm giàu hoặc làm nghèo cực kỳ nhanh chóng!
[Cô cứ như này thì không cách nào thành công được đâu!]
Ít ra của tôi là năm mươi năm mươi, còn của mi thì là một trăm phần trăm thất bại!
[Tôi thất bại gì?]
Mi sẽ mất trắng một trăm triệu nha!
[...] Được rồi, ký chủ vui là được!
“Được rồi, chúng ta vẫn còn phải mua giày và cả túi xách nữa. Đi thôi Tiểu Hoan.” Mẹ Nhậm chỉ vào những cửa hàng giày đằng trước rồi nhanh chân đi về hướng đó.
Không!