Bốp!
“Mẹ đã nói con thế nào hả? Con nhất định phải nhẫn nhịn! Phải nhịn!” Người phụ nữ tát mạnh vào mặt của Nhậm Thanh Thanh.
Người phụ nữ này khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua thì trước đó có lẽ là không thường chăm sóc bản thân nên dù hiện tại dù chăm sóc kỹ thế nào thì vẫn nhìn ra vẻ khắc khổ trên mặt bà ta.
Nhưng dù vậy thì vẫn không thể khiến cho vẻ đẹp của bà ta bị phai mờ.
Người phụ nữ này chính là Hà Linh, mẹ ruột của Nhậm Thanh Thanh, người được đồn là đã chết vì bệnh.
“Mẹ à, con bị hại! Là Nhậm thanh Hoan! là cô ta gài bẫy con!” Nhậm Thanh Thanh ôm một bên mặt đau đớn mà la lên.
“Con còn dám ngụy biện sao? Nhậm Thanh Hoan chỉ là một cái đồ ngu mà thôi! Chỉ là một cái đồ ngu bị cưng chiều đến hỏng hết cả người mà con vẫn không thể làm gì được nó như vậy rồi còn ở đây mà ngụy biện sao?”
Hà Linh đưa tay lên cao muốn giáng xuống thêm một cái tát nữa.
“Được rồi. Nhậm Thanh Hoan quả thật là gần đây không giống trước kia nữa. Cũng không thể trách con gái bà được.” Người phụ nữ từ nãy đến giờ vẫn luôn yên tĩnh ngồi trên ghế sopha bây giờ mới lên tiếng.
“Bà Trình thật ngại quá! Để bà chê cười rồi!” Hà Linh xoa xoa tay, ngượng ngùng cười.
“Được rồi, hai người không cần phải xoắn xuýt nữa, sớm muộn gì thì cũng sẽ giải quyết được cô ta thôi.” Bà Trình lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài.
Quân Linh Ưu khó khăn lắm mới hoàn thành mấy tiết học trong ngày hôm nay, cực kỳ khó chịu mà đi ra khỏi trường học.
[Xin hỏi cô có học sao? Cô học trong giấc mơ à?]
Nằm ngủ trên lớp rất mệt đó! Máy móc như mi thì làm sao hiểu được?
Máy móc ngu xuẩn!
Cô vừa ra tới cổng trường thì liền nhận được điện thoại của mẹ Nhậm, tối nay có một bữa tiệc.
Là tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, tức ông nội của Vương Cẩn Mặc vị hôn phu yêu ‘vấu’ của cô!
Bảo lúc về thì cô tới trung tâm thương mại để mua chút đồ.
Quân Linh Ưu bắt xe tới trung tâm, ngay khi vừa xuống xe thì một đứa bé khoảng chừng sáu bảy tuổi ‘đạp đất’ mà đi tới chỗ cô, phong thái như tiên nhân xuống núi.
“Chị ơi! Có phải là chị đang muốn làm giàu không?” Thằng nhóc cười toe toét hỏi.
“Đúng rồi.” Nhóc này là thầy bói à?
“Chị làm gì để làm giàu ạ?” Cậu bé tiếp tục nói tiếp.
“Chơi cổ phiếu.” Quân Linh Ưu nghiêm túc trả lời.
“Đừng! Đừng chơi cổ phiếu! Không giàu được đâu!” Cậu nhóc bày ra vẻ mặt nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn.
“Vậy thì là gì mới giàu?”
“Mua vé số trúng giàu!” Cậu bé cười toe toét để lộ ra hai cái răng cửa bị gãy, trên tay chìa ra một xấp vé số, dùng giọng điệu như mấy ông thầy bói mà phán một câu.
Quân Linh Ưu “...”
“Chắc chắn là sẽ giàu à?” Quân Linh Ưu cầm một tờ vé số lên mà ngắm nghía.
“Nếu trúng thì sẽ giàu!” Cậu bé lại tiếp tục nghiêm túc nói.
Hừ! Đồ thứ hàng đa cấp!
“Nhóc có bao nhiêu tấm?” Quân Linh Ưu trả lại vé số cho nhóc con kia, nghiêm túc hỏi.
“Em chỉ còn khoảng năm mươi mấy tờ thôi. Chị muốn mua bao nhiêu?” Cậu bé nghe thấy vậy thì liền tràn ngập vui sướng hỏi lại.
“Nếu chị nói chị muốn mua theo ký thì sao?” Quân Linh Ưu dùng vẻ