Rất nhanh thì những người dự tiệc cũng bắt đầu tỉnh dậy, điều đặc biệt là tất cả bọn họ đều như là không hề ngất đi, vừa mở mắt ra thì lại tiếp tục nói cười với nhau.
Mọi thứ cứ như vậy mà tiếp diễn cho đến hết bữa tiệc, hoàn toàn không có chuyện kỳ lạ gì xảy ra nữa.
[Ký chủ, cô còn đòi quyền con người nữa không?] Lúc Linh Ưu đang nằm trên ghế ngoài vườn ăn bánh hóng mát, hệ thống đột nhiên nhảy ra hỏi một câu.
“Quyền con người gì? Mi đang nói cái gì vậy? Chạm mạch à?” Linh Ưu ngơ ngác hỏi lại.
[Thôi đi, cô giả mất trí với tôi làm gì? Làm như là tôi không biết là cô vừa mới đi lừa gạt vật nhỏ nhà người ta về vậy!]
“...” Vật nhỏ nhà người ta…
Hệ thống, cách dùng từ của mi hơi sai sai rồi đó!
Meo meo…
Linh Ưu vốn đang định đáp lời hệ thống thì đột nhiên ở đâu đó lại vang lên tiếng mèo kêu, cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì liền nhìn thấy một con mèo trắng muốt đang ngồi trên vách tường ưu nhã nhìn cô.
Meo…
Con mèo vừa thấy cô nhìn nó thì liền lười biếng kêu lên một tiếng, sau đó mới nhảy xuống khỏi bức tường đi tới nhảy lên cái bàn trước mặt cô.
“Mi tìm được cái thân thể xinh đẹp này ở đâu ra vậy?” Linh Ưu vừa thấy nó thì liền thích thú đưa tay sờ sờ.
“Ngươi đừng có mà được voi đòi Hai Bà Trưng! Bỏ tay ra khỏi đầu của ta ngay!” Con mèo ghét bỏ trợn đôi mắt màu ngọc bích lên nhìn cô, nhưng vẫn cao lãnh không chịu né đầu đi chỗ khác.
“Ồ.” Linh Ưu không mặn không nhạt ồ một tiếng rồi lại tiếp tục sờ.
[Ký chủ… Cô còn ‘chơi’ cả mèo à?]
“Mi nhấn mạnh chữ chơi như vậy là ý gì?” Linh Ưu không trả lời ngay mà bắt ngay trọng điểm.
[Chính là ý đó đó.]
“Ý đó là ý nào?”
[Cô đoán xem.] Hệ thống cao lãnh nói.
“...” Đoán cái ông nội mi ấy.
Linh Ưu mặc kệ hệ thống thần kinh, quay qua chơi bời với mèo trắng: “Vậy bây giờ ta gọi ngươi là gì đây?”
“Ta không có tên gọi, con người gọi ta theo vai trò. Hay là ngươi đặc cho ta một cái tên đi.” Con mèo trắng khó chịu đưa bàn chân nhỏ bé ra vỗ vỗ vào tay của Linh Ưu, muốn gỡ tay của cô ra.
“Tên sao?” Linh Ưu đưa tay lên sờ sờ cằm nhìn con mèo trắng muốt trước mặt.
“Cơm Nắm. Gọi ngươi là Cơm Nắm thì thế nào?”
“Cơm Nắm cái đầu ngươi!!!” Con mèo trắng lúc này thì thật sự nổi giận, xòe móng vuốt ra đánh tới, Linh Ưu vốn không có chút phòng bị với nó, liền bị cào ra một đường.
“Không thích thì thôi, lại còn hung