Gluttony rời đi đến tối thì liền meo meo quay về đòi ăn, trái với suy nghĩ của cô thì nó ăn không nhiều, khẩu phần ăn không khác gì những con mèo nhỏ khác.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Cho rằng ta là Ác Thể đại diện cho phàm ăn thì sẽ ăn nhiều à?” Gluttony thấy cô nhìn nó đầy tìm tòi thì liền khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.
“Không phải như vậy à?”
“Đương nhiên là không. Nếu như chính tâm trí của ta còn bị chi phối bởi thứ ham muốn đó thì con người các ngươi đã sớm tận diệt rồi. Thứ ham muốn này chỉ thể hiện trên vật chủ giống như ngươi trước đây thôi.”
“Ồ.” Đúng là kể từ khi ký kết giao ước hợp tác này thì cô không còn loại cảm giác thèm ăn tới phát điên kia nữa.
Cảm giác rất thoải mái!
“Vậy không phải vật chủ là để nuôi Ác Thể sao? Ta không ăn thì làm sao nuôi ngươi?” Có cái gì đó méo đúng ở đây.
“Vì không thu thập được từ ngươi nữa cho nên ta phải đi đặt ký sinh lên những kẻ tham ăn khác.”
“Vậy ngươi đã tìm ra những vật chủ khác chưa?”
“Kẻ kia che giấu rất tốt, tạm thời chưa tìm ra ai cả. Nhưng có lẽ sẽ tìm thấy thông qua danh sách những người tham gia thịnh yến.”
“Vậy sao? Nhưng lại có nhiều người được mời như vậy. Ta e là sẽ mất kha khá thời gian đây.”
[Tôi biết.] Hệ thống vốn luôn offline lúc này đột nhiên hề hề xuất hiện.
“Mi biết á?”
[Đúng vậy. Tất cả tôi đều biết.] Bản hệ thống trên thông tinh văn, dưới tường địa lý, sao có thể không biết!
“Là ai?”
[Cô đoán xem.]
“...” Đoán cái ông nội mi!
“Hệ thống, mi là lạ…”
[Có à…]
“Chắc do ta nhầm…”
[Đúng rồi, đều là cô nhầm cả.]
“...”
Linh Ưu vốn muốn giao lưu với hệ thống thêm một lúc nữa, thì đột nhiên cảm thấy Gluttony có chút kỳ lạ, lông lá trên người nó đột nhiên dựng đứng lên, tai dỏng cao nhìn ra ngoài cửa.
Cô nhìn theo hướng nó nhìn thì thấy Lê Thanh đang được người ta đẩy vào. Thế nhưng có một điều khá kỳ là là, lúc này quanh người hắn ta lại có một luồng ánh sáng màu xanh lá nhàn nhạt.
Linh Ưu “...” Gì á??? Sao cô chưa làm gì mà hắn ta đa xanh hết người rồi?
“Là phẫn nộ.” Gluttony lúc này mới khẽ nói.
“Phẫn nộ? Vật chủ của phẫn nộ là Lê Thanh á?!?” Mẹ nó cũng quá là lộ liễu rồi!!!
Lê Thanh vẫn dáng vẻ như vậy, vừa nhìn thấy cô thì liền nở nụ cười dịu dàng. Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy Gluttony thì biểu cảm trên mặt liền có chút thay đổi.
“Con mèo trắng này từ đâu ra vậy?”
“Ta nhặt được nó ở bên ngoài, có chuyện gì sao?” Linh Ưu vốn luôn chú ý tới Lê Thanh, nên hắn vừa có chút thay đổi thì cô liền nhận ra.
“Không có gì, chỉ là có chút quen mắt.”
“Quen mắt cái khỉ! Con mèo mà ta mượn xác này là bị hắn bóp