Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Vương gia ngủ ngon (16)


trước sau

Gluttony rời đi đến tối thì liền meo meo quay về đòi ăn, trái với suy nghĩ của cô thì nó ăn không nhiều, khẩu phần ăn không khác gì những con mèo nhỏ khác.

“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Cho rằng ta là Ác Thể đại diện cho phàm ăn thì sẽ ăn nhiều à?” Gluttony thấy cô nhìn nó đầy tìm tòi thì liền khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.

“Không phải như vậy à?”

“Đương nhiên là không. Nếu như chính tâm trí của ta còn bị chi phối bởi thứ ham muốn đó thì con người các ngươi đã sớm tận diệt rồi. Thứ ham muốn này chỉ thể hiện trên vật chủ giống như ngươi trước đây thôi.”

“Ồ.” Đúng là kể từ khi ký kết giao ước hợp tác này thì cô không còn loại cảm giác thèm ăn tới phát điên kia nữa.

Cảm giác rất thoải mái!

“Vậy không phải vật chủ là để nuôi Ác Thể sao? Ta không ăn thì làm sao nuôi ngươi?” Có cái gì đó méo đúng ở đây.

“Vì không thu thập được từ ngươi nữa cho nên ta phải đi đặt ký sinh lên những kẻ tham ăn khác.”

“Vậy ngươi đã tìm ra những vật chủ khác chưa?”

“Kẻ kia che giấu rất tốt, tạm thời chưa tìm ra ai cả. Nhưng có lẽ sẽ tìm thấy thông qua danh sách những người tham gia thịnh yến.”

“Vậy sao? Nhưng lại có nhiều người được mời như vậy. Ta e là sẽ mất kha khá thời gian đây.”

[Tôi biết.] Hệ thống vốn luôn offline lúc này đột nhiên hề hề xuất hiện.

“Mi biết á?”

[Đúng vậy. Tất cả tôi đều biết.] Bản hệ thống trên thông tinh văn, dưới tường địa lý, sao có thể không biết!

“Là ai?”

[Cô đoán xem.]

“...” Đoán cái ông nội mi!

“Hệ thống, mi là lạ…”

[Có à…]

“Chắc do ta nhầm…”

[Đúng rồi, đều là cô nhầm cả.]

“...”

Linh Ưu vốn muốn giao lưu với hệ thống thêm một lúc nữa, thì đột nhiên cảm thấy Gluttony có chút kỳ lạ, lông lá trên người nó đột nhiên dựng đứng lên, tai dỏng cao nhìn ra ngoài cửa.

Cô nhìn theo hướng nó nhìn thì thấy Lê Thanh đang được người ta đẩy vào. Thế nhưng có một điều khá kỳ là là, lúc này quanh người hắn ta lại có một luồng ánh sáng màu xanh lá nhàn nhạt.

Linh Ưu “...” Gì á??? Sao cô chưa làm gì mà hắn ta đa xanh hết người rồi?

“Là phẫn nộ.” Gluttony lúc này mới khẽ nói.

“Phẫn nộ? Vật chủ của phẫn nộ là Lê Thanh á?!?” Mẹ nó cũng quá là lộ liễu rồi!!!

Lê Thanh vẫn dáng vẻ như vậy, vừa nhìn thấy cô thì liền nở nụ cười dịu dàng. Nhưng ngay khi hắn nhìn thấy Gluttony thì biểu cảm trên mặt liền có chút thay đổi.

“Con mèo trắng này từ đâu ra vậy?”

“Ta nhặt được nó ở bên ngoài, có chuyện gì sao?” Linh Ưu vốn luôn chú ý tới Lê Thanh, nên hắn vừa có chút thay đổi thì cô liền nhận ra.

“Không có gì, chỉ là có chút quen mắt.”

“Quen mắt cái khỉ! Con mèo mà ta mượn xác này là bị hắn bóp

chết đó! Trên cổ còn dấu tay đây này! Ngươi mau bóp hắn lại cho ta!!!” Lê THanh vừa dứt lời thì Gluttony đã xù lông, chĩa móng về phía hắn.

“...” Hốt hàng luôn hở?

“Hốt luôn cho nóng!”

“Này, ta có chuyện này muốn nói với ngươi một chút.” Linh Ưu đưa tay ngoắc ngoắc với Lê Thanh, sau đó ra hiệu cho hắn bảo mấy tên hầu cận ra ngoài.

“Lui ra hết đi.” Lê Thanh rất nhanh đã biết ý, ra lệnh cho những kẻ hầu lui ra ngoài.

“Có chuyện gì…” Cánh cửa phòng vừa đóng lại thì Lê Thanh liền quay sang hỏi chuyện, chưa kịp nói hết câu thì đã bị bổ mạnh một cái vào gáy ngất xỉu. Linh Ưu nhanh chóng chụp lấy hắn rồi nhẹ nhàng để hắn nằm xuống bàn.

Gluttony vừa nhìn thấy như vậy thì liền bước tới, đưa cái bàn chân trắng muốt nhỏ xíu của nó lên, đập bộp bộp lên đầu của Lê Thanh.

“Đánh ngươi! Đánh ngươi! Ta đánh ngươi! Trả thù cho con mèo bị ngươi bóp chết này! Ta đánh!”

“Nếu hắn không bóp chết thì ngươi lấy thân thể đâu ra mà trú?” Linh Ưu nhìn con mèo ngốc kia mà phì cười.

Gluttony vừa nghe thấy như vậy thì liền ngớ người ngừng lại, dường như suy nghĩ gì đó một chút rồi thu chân lại.

“Hừ! Ta đây nhân từ liền tha cho hắn một mạng!” Vừa nói nó vừa cao lãnh ngoắc mông đứng dậy đi qua ngồi một bên.

Linh Ưu liếc nhìn nó bĩu môi một cái, sau đó nhìn Lê Thanh đang bất tỉnh nhân sự bên cạnh: “Bây giờ chúng ta làm gì nữa?”

“Đương nhiên là hủy giao ước cũ, làm giả giao ước mới cho hắn rồi!”

“Vậy còn Ác Vật của Phẫn Nộ thì sao? Nó không chống trả à?”

“Khác với ta, nó hiện tại đang ngủ say chờ ngày bị mang ra dùng như một thứ công cụ rẻ rách.”

“Vậy mà lúc đầu khi ta mời hợp tác thì ngươi lại còn điều kiện các thứ cao sang lắm.”

“Ngươi không hiểu à? Dù đang túng thiếu thế nào thì cũng phải tỏ ra thật sang chảnh để còn kiếm chác thêm chút lợi chứ!” Dứt lời Gluttony liền đưa chân lên để vào trán của Lê Thanh, sau đó thì một luồng ánh sáng màu đỏ liền hiện lên bao quanh cái bàn chân bé nhỏ đó.

Linh Ưu cảm thấy rất thú vị liền chăm chú nhìn để mà học hỏi, vừa mới nhìn một cái thì đã nghe Gluttony nói: "Xong rồi."

Linh Ưu “...” Hả???

“Xong rồi á? Chỉ như vậy là xong rồi?”

“Vậy ngươi đang mong chờ vào cái gì?” Gluttony liếm liếm chân hỏi.

“Không cần đọc thần chú gì cả? Cũng không cần phải múa may làm phép à?”

“Thời đại nào rồi mà ngươi còn có loại suy nghĩ đó vậy?” Gluttony đầy khinh bỉ liếc mắt nhìn Linh Ưu.

[Cô bớt coi mấy loại sách phim tà đạo đi.]

Làm ơn đi, cái này vốn dĩ chính là tà đạo đó có được không!!!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện