Âm Cẩn rũ mắt nhìn viên châu màu xanh lá đang phát ra thứ ánh sáng dị thường, khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên là không chịu ngoan ngoãn ở yên mà.”
Hắn ta đưa tay lên trên viên châu, một thứ ánh sáng màu đen u ám từ tay hắn lập tức hiện lên bao phủ lấy viên châu.
“Nguy rồi!” Gluttony hét lên một tiếng, sau đó đột nhiên vội vàng nhảy lên ôm lấy cái đầu của Lê Thanh, lông lá trên ngươi xù hết lên, móng vuốt cũng cào ra trên mặt Lê Thanh mấy đường.
“Cái gì nguy?” Ta thấy là chồng ta mới nguy kia kìa!!!
“Bọn chúng vậy mà lại ác độc tới như vậy! Lại có thể dùng tới Ám Quang!” Trên người Gluttony phát ra một loại ánh sáng màu đỏ đến chói mắt, nghiến răng ken két nói.
Nó chỉ là muốn tự do thôi mà khó vậy à!?!
Nhân loại ác độc!
“Ám Quang?”
“Đó là một loại ám thuật cổ, vô cùng tàn độc. Nếu như để kẻ đó thi triển xong lên người của vật chủ thì vật chủ đó rồi sẽ chỉ có thể hoạt động như một cái xác không hồn. Hoàn toàn phục tùng cho Tội Vật!”
“Ác độc tới như vậy?”
“Ngươi có thể lo lắng chút không hả? Bộ dạng bình chân như vại đó là ý gì hả?!?”
“Vậy tôi còn có thể làm gì?” Linh Ưu xòe tay ra, đây vô tội nói.
Cô có lo lắng thì cũng không làm gì được mà!
“Thôi bỏ đi! Ngươi đúng là chỉ có lấy thịt đè người được mà!” Gluttony thở dài một tiếng rồi tiếp tục ấn lên đầu của Lê Thanh.
Khoảng vài phút trôi qua, ánh sáng trên người của Gluttony cũng ảm đạm dần, cuối cùng thì nó xìu xuống rồi nằm bẹp dí trên đầu của Lê Thanh.
“Thất bại rồi!” Gluttony mệt mỏi nói.
Nó vừa dứt lời thì trên trán của Lê Thanh cũng chầm chậm xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh như trước, chỉ là lần này nó lại có chút khác biệt.
Linh Ưu nhíu mày đưa tay tới, nhẹ nhàng sờ lên trán của Lê Thanh. Ngay sau đó, một con hồ điệp màu xanh lam từ trong người của Lê Thanh chầm chậm bay ra, bay vút lên trời.
Linh Ưu ngước nhìn theo con hồ điệp cho tới khi nó hoàn toàn biến mất.
[Ký chủ, cô chuẩn bị đi.] Còn đang ngơ ngác thì đột nhiên cô nghe thấy giọng nói lạnh băng của hệ thống. Ngay sau đó là một cảm giác đau đớn tới tận linh hồn kéo tới, trước mắt trở nên sáng lóa không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Một giây sau đó, Linh ưu liền thấy rằng cô đang đứng ở trong không gian hệ thống.
“...”
[...]
[Chào mừng ký chủ quay lại không gian hệ thống.] Hệ thống máy móc nói.
“Trò mèo gì đây? Sao tôi lại quay về đây rồi?”
[Có một vài lỗi nhỏ xảy ra, nên ký chủ mới bị cưỡng chế truyền tống về không gian hệ thống.]
“Sập server* à? Server của mấy người cũng