Linh Ưu ngáp dài một cái, mù mờ nhìn nam nhân trước mặt.
Tên khốn Lê Thanh này sớm không đến, đúng lúc không đến, muộn như vậy rồi mới đến. Có biết là con gái cần phải ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc không hả?
Cô dụi dụi mắt mấy cái để nhìn rõ người trước mặt, đúng như Gluttony đã nói, Lê Thanh lúc này có gì đó rất khác trước đó. Trên mặt hắn lúc này vẫn là nụ cười ôn hòa như trước, thế nhưng cô vẫn cảm thấy không giống.
Linh Ưu không nói gì cả mà chỉ ngồi trên giường chống cằm nhìn Lê Thanh, nhìn tới mức cả người của hắn đều cảm thấy không thoải mái.
Thật ra thì cô đương nhiên biết hắn không giống, vốn dĩ từ lúc cô hỏi hệ thống thân thể của nguyên chủ còn có thể cho ai dùng không thì cô đã đoán là Lê Thanh đi đời nhà ma rồi. Bây giờ hắn toàn vẹn ngồi một đống trước mặt cô thế này thì đúng là ngoài ý muốn.
“Chải chuốt thật.” Gluttony không biết từ đâu khoan thai đi vào nhảy vào lòng cô mà nói.
Chải chuốt…
Linh Ưu chau mày nhìn Lê Thanh, đúng là hôm nay hắn chải chuốt hơn trước đó thật.
“...” Đừng nói là hắn đến trễ như vậy là do trang điểm chải chuốt các thứ à nha!
Lê Thanh thấy cô cứ ngồi đơ người thì bắt đầu lo lắng, nhẹ nhàng đẩy xe lăn đến bên giường, nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào mặt cô: “Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”
Hắn vừa chạm vào mặt cô thì một cảm giác quen thuộc liền kéo tới. Cảm giác ấy đến rất nhanh mà biến mất rất nhanh.
Cô chau mày nhìn hắn, một ánh sáng xanh lam nhẹ nhàng lướt qua.
Linh Ưu liếc mắt nhìn mấy tên hầu xung quanh: “Các ngươi lui ra trước đi.”
Bọn họ khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng cúi người cung kính lui ra.
Đuổi người xong rồi qua đuổi thú, cô nhẹ nhàng đẩy đẩy mông của Gluttony, ý bảo nó cút ra ngoài.
“Làm gì?” Gluttony lười biếng liếc mắt nhìn cô.
“Thực hành kinh nghiệm được tích lũy từ sách.”
“Sách gì?”
“Xuân cung đồ.”
“...” Nhân loại biến thái!
Gluttony vội vã vươn người một cái rồi nhanh chóng lủi mất. Trong phòng chỉ còn lại mình Linh Ưu và Lê Thanh.
“Có chuyện gì không thể nói khi có người ngoài sao?” Lê Thanh vẫn dùng nụ cười ôn hòa nhìn cô.
“Ngươi lại đây.” Linh Ưu dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, tay còn vỗ vỗ lên giường ý bảo hắn tới.
Lê Thanh cố gắng nhìn ra chút khác thường nào trên mặt cô, nhưng sau đó lại bị cái bộ dạng nghiêm túc tới nghiêm trọng của cô làm cho lung lay, bèn chậm chạp tới gần.
“Nhanh lên đi.” Linh Ưu nhìn hắn rụt rè leo lên giường thì hơi bực bội nói.
“Có