Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Vương gia ngủ ngon (20)


trước sau

Linh Ưu nhẹ nhàng đưa tay lướt nhẹ qua làn da căng mịn của Lê Thanh làm hắn hơi run lên. Lúc lướt ngang qua ngực của hắn, ngón tay cô còn khẽ vân vê mấy cái.

Lê Thanh mờ mịt nhìn cô, khẽ rên một tiếng.

Nghịch ở bên trên chán rồi, Linh Ưu lại nhẹ nhàng lướt xuống dưới, cảm nhận từng đợt run lên của hắn.

“Đừng!”

Ngay lúc Linh Ưu vừa đưa tay xuống phía bên dưới thắt lưng của Lê Thanh thì đột nhiên hắn la lên một tiếng rồi chụp tay cô lại, thậm chí là còn muốn đẩy cô ra. thế nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Linh Ưu, rất nhanh đã bị đè lại.

“Làm sao?” Linh Ưu nhíu mày hỏi.

“Ngươi… Ngươi định làm gì?” Lê Thanh nuốt nuốt nước miếng hỏi.

“Ngươi. Không rõ ràng sao?” Linh Ưu trả lời xong thì cũng hỏi ngược lại.

Lê Thanh “...” Không rõ ràng cái quỷ!

“Ngươi thấy ta có đẹp không?” Linh Ưu đột nhiên hỏi một câu.

“Đẹp.” Lê Thanh mờ mịt trả lời.

Linh Ưu khẽ cười một tiếng, cúi người ghé miệng vào tai hắn ta, khẽ nói: “Ta nhắc ngươi một chuyện, ngươi bị mù.”

Lê Thanh “...” Ăn cớt rồi!

Linh Ưu vui vẻ híp mắt nhìn hắn, không nói nhiều lời nữa mà trực tiếp hôn xuống.

Lê Thanh bị hôn tới choáng váng đầu óc, bàn tay của cô lại còn mò mẫm khắp người làm anh cảm thấy rất khó chịu. Những nơi bị cô chạm vào như có luồng điện chạy qua, làm cho cả người của hắn trở nên tê dại.

Linh Ưu hôn chán rồi thì chầm chậm cúi người xuống, dịu dàng hôn lên tai của Lê Thanh làm cả người hắn rung lên.

Lê Thanh bực bội nhìn trần nhà, thi thoảng khẽ rên lên một tiếng. Chân của hắn hiện tại vẫn chưa cử động được, muốn xoay người cũng khó chứ đừng nói là chống lại cô.

Còn hai tay của hắn thì hoàn toàn không đủ sức để chống lại cô. Hắn thở ra một hơi, khó chịu cựa cựa mình mấy cái.

Thôi thì dù sao hắn cũng không có thua thiệt gì, nằm yên hưởng thụ cũng được!!!

Sau này anh đầy hành chết cô!

“Đang nghĩ gì vậy?” Linh Ưu vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn một cái vào tai của Lê Thanh, rất không hài lòng vì thái độ vừa rồi của hắn.

Lê Thanh lườm cô một cái. Cái thể loại tính cách tổng tài bá đạo này chui từ đâu ra vậy hả!

Bàn tay của Linh Ưu sờ soạng ở bên trên chán rồi thì nhanh chóng trượt xuống dưới, đưa vào bên trong lớp quần của Lê Thanh. Rất nhanh, cô đã nắm lấy thứ to lớn nóng rực của hắn.

“Thật may là thứ này vẫn chưa hỏng mất.” Linh Ưu híp mắt, nghịch ngợm nhìn Lê Thanh. Vừa nói, cô lại vừa vuốt ve nó mấy cái.

“Ngươi nên thấy thật may là chỉ có hai chân của ta bị hỏng thôi đi!” Ông đây quật chết cô!

Linh Ưu híp mắt nhìn Lê Thanh, sau đó cúi người ngậm lấy đóa

hoa trên ngực của hắn mà mút. Thi thoảng đầu lưỡi của cô lại còn liếm quanh nó.

Lê Thanh lúc này mới phát hiện ra là cô đã sớm buông tay hắn ra, nhưng thay vào đó lại chính là cột luôn tay của hắn vào thành giường.

“Có muốn làm thì ít ra cũng để ta tự đo một chút không được à!”

“Không!” Linh Ưu không thèm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng múc mạnh một cái làm trên lồng ngực của Lê Thanh xuất hiện một dấu hôn màu đỏ rồi nói.

Cánh tay đang nắm lấy vật to lớn kia của hắn cũng không để yên mà nhẹ nhàng di chuyển lên xuống làm cho nó càng lúc càng cứng hơn.

Lúc mà Linh Ưu cởi quần hắn ra, muốn đi tới giai đoạn quan trọng nhất thì Lê Thanh bắt đầu có xu hướng chống cự.

“Ngoan nào, yên tâm đi. dù sao thì đồ cưới cũng mang rồi. Còn ngại cái gì nữa?”

Lê Thanh “...” Ông đây muốn nằm trên!



Ánh nắng buổi sáng yếu ớt chíu qua khung cửa sổ, bên ngoài sương mù vẫn còn dày đặc.

Thế nhưng lúc Linh Ưu tỉnh dậy thì Lê thanh đã không còn ở đây nữa rồi. Cô ngồi xếp bằng trên giường nhìn về phía trước.

Xách quần chạy cũng nhanh thật!

Cô ngồi thừ người ra một lát nữa, thì mới gọi người chuẩn bị nước tắm rửa cho cô.

Cả ngày hôm đó cô cũng không có gặp Lê Thanh nữa. Lúc này cô đương nhiên là không còn ở Hành cung nữa, mà đang ở phủ đệ của Lê Thanh.

Cho đến tối thì vẫn không thấy Lê Thanh đâu, mà chỉ có Gluttony khoan thai đi về từ bên ngoài cung. Nó vừa nhìn thấy cô thì liền thở ra một hơi, bầy ra vẻ mặt khinh bỉ.

“Có tìm ra được mấy người còn lại không?” Linh Ưu chống tay lên bàn hỏi.

“Xì, ngươi cho rằng trong thời gian ngươi hôn mê thì ta chỉ biết ăn rồi ngủ à? Đều đã tìm thấy hết rồi.” Gluttony lắc lắc đuôi, đầy kiêu ngạo nói.

“Thời gian cũng không còn nhiều nữa nhỉ.” Linh Ưu ngước mắt nhìn trời thở dài.

“Vậy nên ngươi phải nhanh nhanh lên! Nhấc cái mông lên rồi đi làm điều cần phải làm nhanh lên đi!” Gluttony đập đập chân xuống bàn, tức giận nhìn bộ dạng bình chân như vại của Linh Ưu.

“Ta sẽ cố gắng hoàn thành mà, ngươi ồn ào quá đấy.” Linh Ưu móc móc lỗ tai nói.

“Cố gắng của ngươi chính là vừa quay về liền trải qua hoan lạc của đời người với nam nhân?”

“Không phải ngươi cũng nói đó là hoan lạc sao? Vậy thì đương nhiên phải làm!”

Gluttony “...”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện