Văn Thời ấm ức lầm bầm mấy tiếng, sau đó thì cũng bắt đầu gục ở trong lòng của Linh Ưu.
“Em nói cứ như là em giàu lắm vậy, theo tư liệu mà anh có thì em cũng đã ngỏm củ tỏi từ thời nào rồi. Đừng nói tới giàu, em ngay cả người thắp nhang cho cũng không có!”
“Em chưa chết! Lúc trước em cũng nghĩ là em chết rồi. Nhưng sau đó thì phát hiện ra bản thân chưa chết.”
“Sao trước đây em cứ muốn chết vậy?” Văn Thời ngước mắt nhìn cô hỏi.
“Cứ nghĩ bản thân mất hết tất cả rồi nên cũng không muốn sống nữa.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Tùy. Thích thì chết, không thích thì chết.”
“...”
Văn Thời còn muốn nói chuyện thêm chút nữa, nhưng không hiểu sao cơn buồn ngủ lại dồn dập kéo đến. Trước khi hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ, anh khẽ nói: “Anh có một giấc mơ. Anh mơ thấy anh và em đã từng bên nhau rất lâu, rất lâu trước đây. Nhưng sau đó em lại bỏ anh đi mất. Đừng bỏ anh…”
Giọng của anh nhỏ dần rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Linh Ưu sờ sờ đầu Văn Thời mấy cái rồi nhìn sang cuộn thánh chỉ trên tay hắn.
Văn Thời ngủ một giấc đến chiều mới tỉnh dậy. Lúc hắn tỉnh dậy thì trong phòng không có ai, bên ngoài không hiểu sao lại rất ồn ào.
Ở bên ngoài lúc này có rất nhiều người đi qua đi lại, ai nấy đều đang ôm rất nhiều đồ vật trên tay. Nhìn sơ qua là biết, tiết mục khoắng đồ của người vừa mới rớt đài.
…
Lúc này Linh Ưu đang ngồi ở ngoài cửa của phòng khách, đang ngáp ngắn ngáp dài nhìn nữ nhân ở trước mặt.
Có một số chuyện đã sớm quên, có một số người đã sớm không nhớ nữa. Nhưng mà cứ muốn xuất hiện kéo tương tác cơ. Ví dụ như Lâm Bình Nhi trước mắt cô đây, trước đây thì núp lùm ở đâu không thấy mặt, bây giờ mò mặt ra đây kiếm chuyện với cô.
“Chậc, bây giờ thì phủ An Nhàn vương không còn gì nữa rồi. Ngay cả đất phong cũng không còn nữa rồi. Nếu ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ với ta một cái thì có khi ta sẽ cho ngươi sống thoải mái hơn một chút đấy!” Lâm Bình Nhi hất mặt lên, cực kỳ vênh váo mà nói. Giống như là quên mất cái người trước đây quỳ chật cứng dưới đất không đứng lên được không phải cô ta vậy.
“Ồ? Tiêu chuẩn sống thoải mái của ta lớn lắm đó? Ngươi làm không nổi.” Ta chính là muốn tạo phản đó!
Đại nghĩa tạo phản to lớn, ngươi làm được sao!
Ngươi không xứng!
“Ngươi bây giờ thì còn có tiêu chuẩn gì nữa chứ? Chắc gì ngươi đã có cái mà ăn cho đàng hoàng?” Lâm Bình Nhi cười khẩy hỏi.
“Vậy bây giờ tiểu thư thượng đẳng có thể cho kẻ hạ đẳng này chút cơ hội