Quân Linh Ưu lắc lắc tay nhìn hai tên đang đứng đực mặt ra ở ngoài cửa.
Cô với tay qua cầm lấy cây gậy bóng chày treo trên tường cùng với bình bông nằm trên bàn cạnh đó.
Cô nhanh chóng ném bình bông về phía anh Lâm, sau đó nhanh chóng vọt tới, vun cây gậy bóng chày về phía tên bên cạnh, đồng thời đá một cái về phía anh Lâm.
Tên có giọng nói chói tai kia may mắn kịp phản ứng, nhưng vẫn bị Linh Ưu đánh một gậy vào bụng làm lùi ra sau mấy bước.
Còn anh Lâm thì tệ hơn, bị Linh Ưu đá một cái từ hướng dưới cằm lên.
Anh Lâm dật lùi lại mấy bước, rồi nhanh chóng ổn định thân thể, nắm chặt bình bông mà đánh về phía Linh Ưu.
Tên có giọng nói chói tai kia cũng nhanh chóng nhào tới.
Linh Ưu nhanh chóng cúi xuống luồn ra một bên, khiến cho hai người kia đập thẳng vào nhau.
Cũng ngay lúc này thì cô nhanh chóng vớ lấy sợi dây điện nằm ở gần đó, trực tiếp trói hai người kia lại cùng với nhau.
Chú Triều lúc này đang run run đứng đợi ở bên hàng rào cạnh chiếc xe đợi cảnh sát tới.
Ngay khi mà cảnh sát tới thì chú ấy liền tức tốc dẫn cảnh sát tới ngôi nhà kia.
“Anh nói là cô ấy trực tiếp xông vào trong nhà rồi?” Một viên cảnh sát hỏi chú Triều.
“Đúng vậy! Cô chủ nói là sợ rằng bọn chúng sẽ làm chuyện gì đó mà cô ấy không đoán được đối với cô Khúc, nên cô chủ mới đi tới xem thử.” Chú Triều run run nói.
“Khỉ thật!” Viên cảnh sát kia mắng nhỏ một tiếng, nhanh chóng dẫn người tới bao vây căn nhà.
Cảnh sát chuyên nghiệp chia ra đứng canh từng góc một, chuẩn bị phân chia để mà đột nhập vào bên trong.
Ngay lúc này thì đột nhiên điện thoại của chú Triều vang lên, chú Triều vừa nhìn thấy là ai gọi tới thì liền tức tốc bắt máy: “Cô chủ, cô sao rồi? Cô đang ở đâu vậy? Cô có sao không?”
“Cháu không sao, cảnh sát tới chưa?”
Giọng nói của Linh Ưu lạnh nhạt vang lên.
“Họ tới đây rồi.”
“Vậy thì chú bảo bọn họ lên đây trói người về đi, nhanh lên! Bà Nhậm gọi cháu về ăn cơm tối rồi!” Linh Ưu nói xong thì cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
Chú Triều “...”
“Cô ấy nói gì?” Viên cảnh sát ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Cô ấy nói các anh nhanh chóng đi lên trói bọn họ lại, cô ấy bị mẹ gọi về ăn cơm.” Chú Triều máy móc trả lời.
“Hả?”
Mặc dù là đã nhận được cuộc gọi từ Linh Ưu, nhưng mà bên phía cảnh sát vẫn không dám lỗ mãn xông lên trên mà cẩn thận từng bước đi lên.
Ngay khi mà cảnh sát và chú Triều vào căn phòng ở lầu hai, thì bọn họ hoàn toàn cấn động với hình ảnh trong phòng.
Linh Ưu đang ngồi vắt chân trên cái ghế ở giữa phòng, mà xung quanh cô lúc này là năm tên đàn ông đang bị dây điện