Cô còn tưởng là hệ thống chăm chú nhìn cái gì, hóa ra là hệ thống đang coi lại cái khoảng khắc mà cô hạ gục cái đám người kia.
“Sao hả? Sao hả? Rất đẹp trai có đúng không? Ha ha ha ha! Tôi cũng tự cảm thấy là tôi rất đẹp trai đó!” Linh Ưu coi lui coi tới nhìn hình ảnh đó rồi vênh vào trong lòng một trận.
Hệ thống không thèm để ý tới cô mà tiếp tục quan sát cô gái trong màn hình điện thoại.
Linh Ưu thấy hệ thống không trả lời thì bĩu môi, thầm liếc nhìn sang anh.
Linh Ưu “...” Mẹ nó! Lại có thể đẹp tới nghịch thiên như vậy! Cái này không khoa học!
Đôi mắt đen láy to tròn, hàng mi dài cong vút, cái mũi nhỏ nhắn khá cao, đôi môi chính là đỏ mộng!
Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, làn da đẹp tới mức không nhìn thấy cả lỗ chân lông, mái tóc đen mềm hơi rũ xuống.
Thật muốn cắn cho một ngụm!
Thật muốn đè xuống…
#Hệ thống quá đẹp trai, muốn làm thịt thì phải làm sao, online chờ! Gấp! Gấp! Gấp!#
[Ký chủ, cô dẹp suy nghĩ biến thái đó của cô ngay đi! Đề nghị cô bỏ ngay ý nghĩ đồi bại với người thi hành công vụ!] Hệ thống khinh bỉ liếc nhìn cô một cái.
“Thi hành công vụ? Anh là người của tổ chức nào?” Linh Ưu nhanh chóng bắt được trọng điểm.
[...]
“Hả?”
[Hừ!] Hệ thống hừ lạnh một tiếng, trực tiếp offline.
Linh Ưu nhìn cái ghế trống rỗng bên cạnh, nhún nhún vài nhắm mắt mà dưỡng thần.
Từ chối suy ngẫm thêm về hệ thống bệnh thần kinh!
Cô vừa về thì đã bị mẹ Nhậm lôi kéo vào trong bếp cùng nấu cơm với bà ấy.
Thì ra người mẹ đáng kính này gọi cô về không phải là muốn nhanh chóng ăn cơm mà là về nhà nhanh chóng giúp bà dọn dẹp tàn cuộc mà bà bày ra.
Linh Ưu chết đứng như Từ Hải ngay trước cửa nhà bếp, cô thật sự rất khâm phục trình độ phá hoại của mẹ Nhậm.
Nấu ăn mà cũng có thể nấu thành như vậy thì cô cũng thật rất khâm phục!
Linh Ưu đơ mặt nhìn nhà bếp rồi nhanh chóng bình tĩnh quay người lại muốn chạy.
“Tiểu Hoan! Con không được bỏ chạy như vậy!” Mẹ Nhậm vừa nhìn thấy cô định chạy thì liền nhào tới ôm chầm lấy cô.
“Không! Chúng ta không quen nhau!” Linh Ưu vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi ma trảo của mẹ Nhậm vừa hô lên.
“Vậy thì con coi như là người qua đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đi!” Mẹ Nhậm vẫn cứ sống chết mà ôm lấy cô không buông.
“Không! Đao của con gãy rồi! Không rút được!”
“Nữ hiệp! Đừng vô tình vậy chớ!”
“Không phải! con là thổ phỉ!”
“Vậy thì mời vị thổ phỉ này bắt ta về làm áp trại mẫu thân đi! Nhanh giúp mẹ dọn dẹp đi! Lão ba con sắp về rồi!”
“... Vị phu nhân này, xin hỏi là người giúp việc và đầu bếp đâu hết rồi?”
“Con cảm