“À đúng rồi, anh Thanh Hạo. Vừa rồi anh nói để anh gọi cho em là muốn bao hết cho em đúng không?” Linh Ưu nhìn theo bóng người phục vụ, cố ý để cho anh ta nghe hết lời của cô.
“Tiểu Hoan, em vừa nói gì?” Người đàn ông ngồi gần cô cũng chính là Mộc Thanh Hạo, lúc này anh ta vừa nghe thấy như vậy thì liền giật mình hỏi lại.
“Anh bị điếc sao?” Lúc này thì Linh Ưu cũng không câu nệ nữa mà trầm giọng hỏi lại.
“Tôi nói cô, Nhậm Thanh Hoan! Cô là cái thá gì mà anh Thanh Hạo phải bao cho cô! Cô không biết xấu hổ sao?” Lúc này thì Trịnh Sanh Tâm ngồi bên cạnh Mộc thanh Hạo liền tức tối đứng lên, chỉ vào mặt của Linh Ưu mà mắng.
“Vậy sao? Nhưng tôi cũng chỉ là có hứng thú với mấy cái đó nên mới đánh dấu một chút thôi, là anh ta bảo sẽ gọi cho tôi mà? Huống hồ tôi một chút cũng không có động tới.” Linh Ưu vô tội xòe hai bàn tay ra.
“Ý cô là gì?” Mộc Thanh Hạo tái mặt hỏi lại.
“Ý là không có tiền, không trả!” Linh Ưu hất mặt nhìn anh ta.
“Cô có giỏi thì nói lại tôi xem!” Mộc Thanh Hạo lập tức đứng phắc dậy, khuôn mặt đều là tức giận nhìn cô.
Linh Ưu vừa thấy như vậy thì híp mắt cười, ánh mắt hơi liếc về phía Vương Hoành Thiên và Lý Thu Thủy.
Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một tên suốt ngày ăn chơi như anh ta thì cũng chỉ có mấy loại bạn như thế này mà thôi.
Thật không hiểu cách vận hành của não nguyên chủ thế nào mà lại chạy đi lấy lòng mấy loại người này.
Linh Ưu vẫn duy trì nụ cười dịu dàng trên môi, đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới gần Mộc thanh Hạo.
Ngay lúc anh ta còn chưa biết cô muốn làm gì thì cô đã vung tay, đánh từ dưới hàm của anh ta đấm lên.
Mộc Thanh Hạo bị đấm cho ngã thẳng xuống cái bàn, hoàn toàn không ngóc đầu lên được.
Anh ta vừa ngã xuống thì Linh Ưu cũng nhanh chóng đưa chân đạp anh ta lại, cô vừa đạp xuống thì anh ta cũng hét lên một tiếng đau đớn.
Đôi giày mà hôm nay cô mang chính là loại cao gót đế nhọn.
Chính là loại mà gót giày cực kỳ nhỏ, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ vồ ếch ngay trong truyền thuyết.
Dù là trước đây hay bây giờ thì cô đều thích mang mấy loại giày như thế này, đánh người mà dẫm xuống thì chính là quá sung sướng.
Nghe tiếng hét của anh ta xem.
Aw! Nghe thôi cũng thấy đau giùm anh ta rồi!
“Có bao không hả?” Linh Ưu lại càng ấn xuống mạnh hơn.
[...] Chưa từng thấy ai muốn người khác bao mà bạo lực như