Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Đệ nhất tổng tài (26)


trước sau

Hệ thống rất nhanh liền rụt đầu vào.

[Không có gì.] Cực kỳ bình tĩnh nhìn về phía cô.

“Không thể nào.” Linh Ưu nhíu mày nhìn cái cửa, trực giác của cô không thể nào sai được.

[Chỉ là có một nhóm cảnh sát đang đòi phục vụ cho vào kiểm tra phòng mà thôi.” Hệ thống nhanh chóng phun ra một câu nữa.

“...” Mẹ!

[Người phục vụ sắp không chống đỡ được nữa rồi.] Hệ thống lại bổ thêm một câu.

Linh Ưu vừa nghe thấy như vậy thì nhanh chóng nhảy xuống bàn, vứt cây bút máy ra ngoài cái cửa sổ, nhanh chóng xé váy áo của mình ra, rồi ngồi sụp xuống, nước mắt bắt đầu lã chã rơi xuống.

Những người còn đang tỉnh táo trong phòng “...” Khoan! cô đây là đang làm ra loại thao tác trơ trẽn gì vậy?!?

Ngay lúc đó thì cánh cửa phòng cũng bật mở ra, một nhóm cảnh sát mặc quân phục màu xanh lá lập tức xông vào.

Mà đi vào theo họ còn có người phục vụ mà vừa nãy Linh Ưu nhờ đi mua nước cam.

Thịnh Hải vừa đi vào, nhìn thấy tình cảnh bên trong thì đôi chân mày kiếm liền nhíu chặt lại.

Trong phòng lúc này rất hỗn loạn, một người đàn ông nằm trên bàn không rõ tình hình, một người thì đang ôm bụng nằm trong góc tường, một người thì đang ôm mắt la thống thiết, còn có bốn cô gái khác và một người đàn ông nữa nhìn qua không sao đang nhìn về phía họ.

Còn cả người phụ nữ quần áo bị xé rách đang ngồi khóc dưới đất.

Thịnh Hải vừa nhìn thấy Linh Ưu thì hoàn toàn không biết nên nói trong lòng đang có cái loại tư vị gì, khóe miệng anh ta giật giật mấy cái: “Cô Nhậm, lại gặp nhau rồi.”

Mà Linh Ưu vừa nhìn thấy Thịnh Hải thì cũng đã sớm loạn thành một đống lớn rồi.

Mẹ nó! Cái tên này không phải là tên đội trưởng lần trước cô gọi tới cứu Khúc Tiếu Vy sao?

Cũng đã hiểu nhau như vậy rồi thì cô chơi thế nào nữa đây!

Bây giờ bảo cô phải giả vờ yếu đuối như thế nào đây hả?!?



Cảnh sát nhanh chóng cho người đưa Mộc Thanh Hạo và Trịnh Sanh Tâm tới bệnh viện trước.

Thịnh Hải cũng rất ga lăng mà cởi áo ngoài đồng phục ra khoác lên vai cho cô.

Linh Ưu ghét bỏ nhìn cái áo, nhưng nghĩ tới việc cô vừa rồi đã xé đến đầy hở hang thì đành mang tạm.

Thịnh Hải “...” Cô lại còn ghét bỏ!!!

Cô ngồi một chỗ bực bội nhìn thời gian, chỉ còn mười lăm phút.

Lại nhìn về phía Lý Thu Thủy đang cáo trạng liên tục bên kia, bức càng thêm bực.

“Ý cô là một mình cô gái kia đánh hết những người kia?” Anh cảnh sát kia hỏi lại.

“Đúng vậy! Chúng tôi còn chưa làm gì thì cô ta đã lao lên đánh người rồi!”

Linh Ưu cúi đầu nhìn mũi chân, có Thịnh Hải ở đây thì bảo cô phải thanh minh là mình yếu đuối như nào đây hả!?!

Giang hồ chuyên bắt cóc cưỡng hiếp cô còn đánh cho bay ra chuồng gà đó!!!

Thịnh Hải nhìn Linh Ưu một chút rồi mới đi về phía Lý Thu Thủy, lạnh giọng hỏi: “Ý cô là cô Nhậm đây có thể hạ gục ba người đàn ông cao lớn từng học võ sao?

Sau đó lại còn tự xé quần áo trên người ra?”

“Anh hỏi vậy là có ý gì chứ? Không lẽ ý anh là tôi đang nói dối, đang vu oan cô ta sao?” Lý Thu Thủy trừng mắt nhìn Thịnh Hải.

Linh Ưu mờ mịt nhìn bóng lưng của Thịnh Hải.

Anh ta vậy mà lại giúp cô à?!?

Ngay lúc này không hiểu vì sao trong đầu cô xẹt qua một vài hình ảnh vỡ vụn.

Ở đó, có một cậu bé với bóng lưng hơi mập mạp, đang gồng mình bảo vệ cô.

Nhưng những hình ảnh này không có trong ký ức của cô, vậy nên đây chắc hẳn là của nguyên chủ.

Hình như nguyên chủ và Thịnh Hải từng quen biết nhau thì phải?

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ tới chuyện đó! Suýt chút thì quên mất!

Thế giới này thật nhiều thứ làm cho tâm trí mê muội quên mất chính sự!

“Là… Là bọn họ ra tay trước! Tôi chỉ là muốn tự vệ thôi!” Linh Ưu ngước mắt lên, ấm ức nói, hai hàng nước mắt liền theo đó mà trượt xuống hai bên gò má cô.

“Cô lại còn giảo biện? Chúng tôi đâu có lý do gì để mà đánh cô chứ!” Vương Hoành Thiên vừa nghe thấy như vậy thì lập tức nổi giận.

Mà Linh Ưu cũng thuận theo đó mà rụt cổ lại, tiếp tục diễn vai yếu đuối của mình.

“Cô gái, cô có gì muốn nói không?” Một anh cảnh sát trong đó nhìn thấy bộ dạng của cô thì nhẹ giọng hỏi.

“Tôi…” Linh Ưu vờ liếc về phía Lý thu Thủy một cái, rồi mới bắt đầu nói: “Là chị Thu thủy bảo tôi vào trong phòng đó, sau đó lại bắt tôi bao cả phòng, tôi nói tôi không có tiền, vậy là anh Thanh hạo đột nhiên xông tới… Rồi… Sau đó… Sau đó…” Nói tới đây thì cô liền kéo áo lại cho kín kẽ hơn.

Mà người ngoài nhìn vào thì liền biết là cô bị làm gì.

Ngay lúc ấy thì cũng có anh cảnh sát khác mang lời khai của người phục vụ đi mua nước cam kia tới, lời khai trùng khớp với Linh Ưu, hơn thế nữa anh ta còn rất nhấn mạnh là từ lúc vào phòng cô đều rất nhu thuận.

Chính là nhìn qua yếu đuối không chút công kích nào.

Hơn nữa cũng chính Mộc Thanh Hạo là người chủ động gọi món cho cô.

“Trong phòng bao có camera không?” Lý Thu Thủy không muốn chịu thua, hằn hộc hỏi người quản lý đã sớm được gọi tới.

Người quản lý lúc này như nhớ ra cái gì đó, liền vỗ lên đầu một cái: “Đúng rồi! Tháng trước chúng tôi 1 đặt một vài camera trong một số phòng bao. Mà phòng này vừa vặn lại có lắp camera. Để tôi dẫn các anh đi xem.”

Thịnh Hải nghe thấy như vậy thì nhòn Linh Ưu một cái, rồi nhanh chóng dẫn theo hai người nữa đi tới phòng camera.

Linh Ưu “...” Lần này thì đi đời nhà ma thật rồi!

Phải thành xương khô trong mả thật rồi!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện