Những ngày sau đó, Linh Ưu chính là cần ăn thì ăn, cần ngủ thì chính là ngủ, mà hệ thống thì thi thoảng lại bắt đầu phát nhiệm vụ cho cô, toàn là nhiệm vụ tiêu tiền mà không thấy đưa tiền.
Sáng nay vẫn như mọi hôm, Linh Ưu mở laptop lên vào trang chơi chứng khoán hôm trước của cô.
Cô nhìn mấy đường lên lên xuống xuống kia, quyết định rao bán lại số cổ phiếu trong tay.
Hiện tại cổ phiếu của công ty này đang tăng rất mạnh, vì lẽ đó mà cũng có rất nhiều người đang mong ngóng mua, cô chỉ vừa mới đăng tin thì đã có mấy người nhảy vào ra giá.
Linh Ưu không chọn ngay, mà tới chiều mới bắt đầu chọn người mua, lúc đó thì số tiền mà bọn họ bỏ ra mua lại đã gần như gấp trăm lần số tiền mà cô đã bỏ ra trước đây.
Thế nhưng lúc này ngay lúc mà cô có tiền rồi thì rắc rối đột nhiên nổ ra.
Bất kỳ vị cổ đông nào dù lớn hay nhỏ thì cũng đều lắc đầu đối với cô.
“Đã sớm có người mua lại rồi.”
“Không bán.”
“Mấy hôm trước đã có người mua rồi.”
“Cô tới muộn rồi.”
“Tôi vừa bán cho người vừa nãy rồi.”
Linh Ưu “...” Ngài Nhậm! Có người tính kế muốn cướp nồi cơm của ngài kìa!
Cô tính toán một chút, số cổ phần được mua lại hiện tại đã là 20% rồi, mà số cổ phần còn lại ở bên ngoài chỉ còn 15%.
Mặc dù nói là bên ngoài, nhưng thật chất chỉ là ngoài nhà họ Nhậm, 10% trong đó nằm ở nhà ngoại của cô.
Còn 5% đang nằm trong tay Nhậm Thanh Thanh.
Nói như vậy cũng có nghĩa là nếu muốn vươn lên vị trí cổ đông lớn nhất, và ngăn chặn con chuột nào đó đang ăn thóc nhà cô, thì cô cần phải tới nhà ngoại xin 10% kia, và tới nhà vị cổ đông lớn nhất kia.
Tại sao cô luôn vướng phải mấy loại chuyện này chứ?
Bổn bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói!
Tôi hôm đó cha Nhậm không về, mà mẹ Nhậm dường như cũng đang lo lắng gì đó.
Linh Ưu yên yên ổn ổn ăn cơm xong thì lại leo lên phòng.
Cô lấy mấy cái video giám sát mà cô trộ… Mượn được ra.
Đúng như cô đoán, người đi thu mua cổ phần nhà cô đều là một.
Cô trầm mặc gửi hết mớ đó qua cho cha Nhậm, không biết ông đang làm gì nhưng mãi vẫn không thấy trả lời cô.
Cô cũng không mấy để tâm tới, lúc trong danh bạ ra một dãy số rồi gọi đi, bên kia rất nhanh liền bắt máy, một giọng nói già nua vang lên: “Tiểu Hoan, tối như vậy còn gọi cho ông ngoại có chuyện gì sao?”
“Ông ngoại, ngày mai con tới thăm ông được không?” Linh Ưu ngoan ngoãn chào một tiếng, đi thẳng vào chủ đề.
“Sao hả? bấy lâu nay cháu có thèm để ý tới hai ông bà già này đâu? Sao bây giờ lại muốn tới nhà ông đây chơi?” Ông cụ Ngụy giả vờ hậm hực hỏi.
“Dạ, thật ra thì con muốn thu mua lại số cổ phần Nhậm thị trong tay của ông.”
“...” Cháu gái