Sau khi ăn cơm xong thì Linh Ưu lại ở lại chơi với hai ông bà cụ, lúc này thì bà cụ Ngụy đã đi nghỉ trưa, còn Linh Ưu thì đang đánh cờ tướng với ông cụ Ngụy.
“Cháu ngoan của ông…” Ông cụ Ngụy nhìn về phía Linh Ưu, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng của trưởng bối.
“Có gì không ông?” Linh Ưu vừa nói vừa điềm tĩnh ăn luôn con mã của ông cụ.
Ông cụ Ngụy “...” Nghiệt tôn!
Ngay lúc này thì điện thoại của Linh Ưu đột nhiên vang lên, cô nhìn người gọi tới thì hơi nhíu mày.
“Ông ngoại, cháu đi nghe điện thoại một chút.” Cô đứng dậy, đi tới bên hồ.
“Dì Lâm, có chuyện gì sao?”
“Cô chủ, không thấy bà chủ đâu cả!” Giọng dì Lâm có chút gấp gáp.
“Có chuyện gì? Dì bình tĩnh một chút!” Linh Ưu nhíu mày lại, có chút bực bội.
“Vừa nãy tôi và bà chủ cùng đi siêu thị với nhau, nhưng tôi vừa quay người đi một lúc thì đã không thấy bà chủ đâu rồi!” Giọng dì Lâm nghe như sắp khóc tới nơi.
“Dì đã báo cho ba của tôi biết chưa?”
“Hình như là ông chủ đang họp, tôi gọi nhưng không có ai nghe máy cả!”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ đến siêu thị xin phép xem lại camera. Dì cứ bình tĩnh một chút, cứ tiếp tục cố gắng liên lạc với ba tôi đi!” Linh Ưu nói xong, còn không đợi dì Lâm trả lời thì đã cúp máy.
Cô thử gọi cho cha Nhậm, quả nhiên là không gọi được.
…
Linh Ưu nhíu mày nhìn người phụ nữ trong màn hình, giống như lời dì Lâm nói, dì Lâm quả thật đi siêu thị với mẹ Nhậm, hai người đi qua rất nhiều gian hàng khác nhau.
Mà ở khoảng lúc 12 giờ 30, trong lúc mà dì Lâm còn đang hỏi thăm mấy cái rèm cửa.
Lúc này mẹ Nhậm vốn đang đi xem những cái rèm khác thì đột nhiên nhận được điện thoại của người nào đó, sau đó thì bà liền vội vàng rời đi.
“Cám ơn các anh.” Linh Ưu cám ơn mấy người bảo về rồi nhanh chóng rời đi.
Hiện tại cô đang nghi ngờ là mẹ Nhậm đã bị bắt đi dàn dựng màn ngoại tình rồi.
Nhưng mà theo như tư liệu của cô biết được thì chuyện này ít nhất mấy tháng nữa mới xảy ra, xem ra là cô đã gặp phải hiệu ứng cánh bướm rồi.
Chính vì cô xuất hiện cho nên tất cả những chuyện sau đó đều thay đổi.
Hệ thống, cho tôi xin tọa độ có được không?
[Tại sao tôi phải giúp cô cơ chứ?]
Vì nhiệm vụ, anh không biết là mẹ Nhậm đóng vai trò rất quan trọng à!
[Tôi thấy nó không quan trọng.]
Có! Tôi cảm thấy là được!
[...] Ý là nếu tôi không giúp thì cô sẽ không làm nhiệm vụ nữa chứ gì!
[Khách sạn Hải Lam, đường Ninh Viễn.]
Vừa nhận được vị trí thì cô nhanh chóng đạp chân ga phóng như bay tới đường Ninh Viễn.
Cô một đường nghênh ngang chạy tới, trực tiếp xông thẳng vào bên trong khách sạn, thắng gấp đến mức trên