Quân Linh Ưu nhìn mẹ Nhậm đang loay hoay cắm hoa.
Mẹ Nhậm năm nay cũng đã ngoài bốn mươi rồi, nhưng dung nhan vẫn còn được bảo dưỡng rất tốt.
Cô chống cằm nhìn bà đến thất thần.
[Oa. Có kịch hay rồi!] Hệ thống đột nhiên nhảy ra nói một câu, giọng nói đầy sung sướng.
Quân Linh Ưu nhướng mày, thu tầm mắt lại nằm xuống giường.
Kịch hay mà hệ thống nói xem ra chỉ có thể là ly trà xanh mơn mởn kia rồi.
Quân Linh Ưu lục lọi trong ký ức nguyên chủ về những lần mà cô ấy đối đầu với Nhậm Thanh Thanh trước đây.
[Ký chủ, cô có ý tưởng gì không?] Hệ thống thò đầu từ trên trần nhà xuống, trong đáy mắt tràn đầy thích thú.
Quân Linh Ưu “...” Mi thật ra là hệ thống kinh dị đúng không?
Nếu không phải là do đây thật sự không phải là thế giới của cô, mà đây cũng không phải thân thể của cô thì cô thật rất nghi ngờ là bản thân đang bị một con ma thần kinh đùa giỡn.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Ta cảm thấy thiết lập của cô ta khá là thú vị.”
[Hửm? Ý cô là sao?]
Quân Linh Ưu mặc kệ hệ thống mà nhắm mắt lại dưỡng thần, thanh lọc tâm thần, ổn định cơ thể.
Vẫn nên nện chết hệ thống hay là thịt chết hệ thống nhỉ?
[...] Thanh lọc tinh thần với ổn định cơ thể cái ông nội cô!
Đầu năm nay quá đẹp là một tội lỗi lớn của thế giới!
Anh thật đáng thương!
Nhưng đáng thương nhất vẫn là những người muốn mắc tội cũng không mắc được!
Cạch một tiếng, cánh cửa được đẩy ra.
Một cô gái mang một cái đầm trắng thướt tha bước vào.
Phải công nhận là Nhậm Thanh Thanh cũng…
[Xấu!]
Anh im đi!
[Ký chủ, sự thật chỉ có một!]
Ha ha.
Thật ra thì Nhậm thanh Thanh không hẳn là xấu, cô ta chính là kiểu ngọt ngào đáng yêu, mắt nai to tròn, môi trái tim hồng hồng.
Quân Linh Ưu híp mắt nhìn Nhậm Thanh Thanh.
Nhìn cô ta như này, thật không biết nên chơi cô ta kiểu nào đây nhỉ?
[Thứ lỗi cho bản hệ thống hỏi thẳng, chơi của cô là chơi theo nghĩa nào?]
Hừ!
Chắc chắn là không phải nghĩa đen tối rồi!
Chơi theo nghĩa đen thì ta chỉ muốn chơi mi thôi.
[...]
“Dì. Tiểu Hoan, em cảm thấy thế nào rồi?” Nhậm Thanh Thanh đi vào bên trong, nhẹ giọng chào một tiếng rồi nhanh chóng đi đến bên giường bệnh.
Mẹ Nhậm nhìn thấy cô ta thì có chút khó chịu, bà thở dài một tiếng rồi lấy hộp cháo từ trong túi ra, vừa múc ra chén vừa chú ý tới Nhậm Thanh Thanh.
Quân Linh Ưu nhìn khuôn mặt đầy lo lắng cùng đôi mắt long lanh ngập nước của cô ta một cách hứng thú.
Nhìn thế này thì thật đúng là một chị gái nhỏ đáng yêu đang lo lắng cho em gái.
“Tiểu Hoan, em không sao chứ?” Nhậm Thanh Thanh có chút khó hiểu nhìn Quân Linh Ưu.
“Không sao.” Quân Linh Ưu