“Cô nghe nói là tôi bị rơi xuống hồ? Như vậy có nghĩa là lúc tôi được đưa lên bờ cô không hề có ở đó. Quanh hồ vốn dĩ có rất nhiều đèn, nhưng tối qua không hiểu sao đều không được bật lên. Nói như vậy, cô làm sao biết được là ở đó rất tối? Cũng giống như cô nói, tôi không gây thù chuốc oán với ai cả, chỉ có cô là người có động cơ nhất mà thôi.” Quân Linh Ưu ngừng lại một chút nhìn vào khuôn mặt trắng bệch của Nhậm Thanh Thanh.
“Hay là nói như thế này, tối hôm đó chính cô là người đã tắt hết tất cả đèn quanh hồ và đẩy tôi xuống hồ.” Quân Linh Ưu nói xong câu này thì cũng nắm tay của Nhậm Thanh Thanh chặt hơn, mắt nhìn thẳng vào mắt của ta.
Nhậm Thanh Thanh chỉ cảm thấy cả người đều tê cứng, lắp bắp mãi mới nói nên lời: “Em nói gì vậy chứ? Sao chị có thể hại em được chứ?”
“Không phải sao? Trong khi tôi tận hưởng toàn bộ tình yêu thương và êm đềm lớn lên, thì cô ở đâu? Như thế nào? Chắc là cái ngày mà cô bước chân vào nhà họ Nhậm thì chính là rõ ràng nhất! Cô nhìn thấy tôi như vậy mà không hận sao?”
Nhậm Thanh Thanh nghe tới đó thì trong lòng liền bốc lên một ngọn lửa đầy hận ý.
Cái ngày mà cô ta bước chân vào nhà họ Nhậm, cho dù ngày hôm đó cô ta đã cố ý mặc bộ áo quần đẹp nhất và mới nhất rồi, nhưng mà so với Nhậm Thanh Hoan thì lại chẳng là gì cả.
Cô cao quý, sạch sẽ đứng đó, cao ngạo nhìn xuống cô ta đầy khinh miệt. Mà cô ta chẳng khác nào một con hầu xấu xí lem luốc, bẩn thỉu!
Cô ta hận!
Rõ ràng mẹ cô ta mới là người mà ông yêu nhất, cô ta là con của ông ta. Nhưng mà suốt 20 năm qua cô ta đều phải sống trong nỗi ô nhục và nghèo khổ.
Quân Linh Ưu nhìn thấy hận ý trong đôi mắt của cô ta thì liền nổ nụ cười đầy khinh miệt.
Vở kịch này cũng nên tới mức cao trào rồi.
Hệ thống lơ lửng trên trần nhà thích thú nhìn Quân Linh Ưu.
Hình như vẫn là có chút nhàm chán nha!
Hệ thống soái ca, cho tôi xin tí điện.
Hệ thống nhướng mày nhìn Quân linh Ưu, rồi lại nhìn Nhậm thanh Thanh nhướng mày tỏ vẻ đã hiểu.
Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Quân Linh Ưu bị Nhậm thanh Thanh hất văng xuống giường.
“Tiểu Hoan!” Mẹ Nhậm hoảng hồn chạy tới nhanh chóng đỡ cô dậy: “Con không sao chứ? Tiểu Hoan!”
Quân Linh Ưu sờ sờ cái trán bị đập đến đau điếng, yếu ớt ôm lấy mẹ Nhậm, nức nở thành tiếng: “Mẹ…”
Cạch.
Cánh cửa phòng lúc này cũng được đẩy ra, ông Nhậm nhanh chóng chạy vào bên trong, đi