Quân Linh Ưu bị bác sĩ và y tá vây quanh đến chóng mặt sau đó lại bị mẹ Nhậm quay thêm mấy chục vòng nữa.
Cuối cùng thì vẫn là nhờ cha Nhậm thấy cô mệt mỏi nên mới lôi kéo bà ấy về.
Cô mệt mỏi nằm bẹp dí trên giường.
Cuộc sống khó khăn!
[Ký chủ à, cô đừng có tiêu cực như vậy có được không? Cuộc đời này quá khó khăn nên mới khiến người ta phải cố gắng hết mình, như vậy thành tựu đạt được mới đáng giá chứ!]
Nhưng nếu như đã quá nhàm chán với những thành tựu đó thì sao?
Đâu phải ai tiêu cực cũng là do khó khăn?
[Ấy! Không lẽ vừa rồi cô không cảm thấy gì sao? Cô vừa thắng một trận đẹp như vậy mà?] Hệ thống chụp lấy mặt của Quân Linh Ưu mà xoa nắn.
Quân Linh Ưu bụp một cái đánh về phía anh, nhưng mà cánh tay của cô trực tiếp xuyên qua người của anh, đánh thẳng vào cái thành giường bằng sắt.
Cô nhìn cái bàn tay đỏ lên một mảng của mình lại nhìn hệ thống đang bụm miệng nhịn cười bên cạnh, cả người run lên mãnh liệt.
Đây là thể loại thiết lập gì? Cái hệ thống chết tiệt này muốn sờ muốn nắn cô thế nào cũng được còn cô thì không à?
Kỳ thị nhân loại à?
Mẹ!
[Mẹ đây con!] Hệ thống vốn dĩ đang ôm miệng nhịn cười bên cạnh đột nhiên nhảy ra trước mặt của cô với thể loại tạo hình bà mẹ ‘bề bộn’.
Khuôn mặt đánh phấn trắng toát, cái miệng đỏ chót, quả đầu đầy những lô cuốn tóc, thân hình phốp pháp, mặc bộ váy hoa hòe màu hồng phấn, cổ áo trái tim trễ xuống, cặp ngực như muốn nhảy ra ngoài.
Cuộc sống khó khăn!
Nhân sinh loạn lạc!
Hệ thống biến thái!
Vì sao thần chết không yêu thương tôi?!?
Quân Linh Ưu ở bệnh viện bốn ngày, trong bốn ngày đó thì Thẩm Thanh Thanh cũng không xuất hiện nữa.
Trong bốn ngày đó thì cha Nhậm mỗi ngày đều ghé thăm cô một lúc, còn mẹ Nhậm thì mỗi ngày đều ríu rít quanh cô.
Chăm chút cho cô từng chút một, thậm chí là cô chỉ cần đi vệ sinh hơi lâu một chút thì bà liền đập cửa ầm lên.
Chăm kỹ đến mức cô chỉ muốn đạp bà xuống lầu.
Lúc cô về tới nhà họ Nhậm thì cha Nhậm không có ở nhà, mà chỉ có Nhậm Thanh Thanh với một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Anh ta khi nhìn thấy Quân Linh Ưu thì chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái rồi tiếp tục nói chuyện với Nhậm Thanh Thanh.
Trong đầu của Quân Linh Ưu nhanh chóng nhảy ra một cái tên, Vương Cẩn Mặc vị hôn phu của nguyên chủ.
“A Mặc tới từ lúc nào vậy?” Mẹ Nhậm vừa đi vào nhìn thấy anh ta thì liền mỉm cười hiền hậu.
“Cũng được một lúc.” Vương cẩn Mặc coi như lễ phép gật đầu một cái với mẹ Nhậm.
“Dì, Tiểu Hoan! Hai người về rồi sao? Em về rồi thì thật may quá! Chị còn tưởng là em sẽ còn phải ở trong bệnh viện lâu hơn nữa cơ.” Nhậm thanh Thanh lúc này thì mới nhìn qua bày ra vẻ mặt như rất bất ngờ khi thấy cô và mẹ Nhậm,