Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Một ngàn dặm dưới đáy biển (24)


trước sau

Bác sĩ Thẩm tái mặt nhìn cô không nói chuyện.

Linh Ưu thì lại hất hàm nhìn ông ta: “Nào, bác sĩ thẩm, ngài nói xem nào, tại sao ngài lại không loại bỏ tôi ngay từ đầu mà lại cứ nhất định phải chẩn đoán chữa trị cho tôi? Ông đang có âm mưu gì?”

Luôn có người thèm khát nhan sắc của mình thì phải làm sao?

Hoảng sợ tới run lẩy bẩy!

[...] Không thấy cô run sợ ở đâu!

“Thật ngại quá, chúng tôi không thể nói cho cô biết được.” Bác sĩ Thẩm tiếp tục nở một nụ cười hòa ái tới mức Linh Ưu chỉ muốn cắt phăng cái miệng của ông ta ra.

Mà lúc này thì Lam Tinh Kỳ và Hàng Duật Khanh cũng đã đi vào trong phòng và đang đứng sau lưng của cô.

“Nhưng mà rất nhanh thì cô cũng sẽ biết thôi.” Bác sĩ Thẩm nói xong thì hai người đằng sau lưng cô cũng bắt đầu chuẩn bị hành động.

“Chờ chút.” Linh Ưu đưa tay lên, nói.

“Thế nào? Cô muốn đầu hàng sao?” bác sĩ Thẩm đưa tay bảo hai người kia đợi một chút, vẫn là loại nụ cười dễ gần đó mà hỏi.

“Không có, tôi chỉ là muốn xin anh trai một cây màu đen này có thể cho tôi mấy cây kẹo nữa có được không?” Linh Ưu cực kỳ nghiêm túc mà chìa tay về phía Hàng Duật Khanh.

Bác sĩ Thẩm “...” Bây giờ mà cô còn nghĩ tới bánh với kẹo à?!?

Hàng Duật Khanh nghĩ nghĩ một chút, rồi mới đưa tay vào trong túi áo khoác mà bốc ra một nắm kẹo đủ loại.

“Cám ơn.” Linh Ưu vừa nhận được thì liền toe toét cười.

“Dù sao lát nữa bắt cô xong thì tôi cũng có thể đòi lại.” Hàng Duật Khanh không chút chập chùng nói.

Linh Ưu vẫn cứ cười cười, cầm nắm kẹo mà bỏ vào trong túi áo bệnh nhân trước ngực.

Chỉ là ngay khi nắm kẹo vừa rơi vào bên trong thì nó đã xuất hiện không chút thiếu sót trên tay của hệ thống.

Mà ngay lúc này thì bác sĩ Thẩm cũng liền ra hiệu cho hai người kia đánh tới.

Linh Ưu vừa tiếp chiêu với hai người kia lại vừa chú ý tới bác sĩ Thẩm đang đứng ở một bên.

Bác sĩ Thẩm bắt được ánh mắt của Linh Ưu thì liền cười một cái.

“...” Cười cái ông già ông!

Hai người kia dồn cô vào trong một dóc, sau đó trên tay hai người liền xuất hiện hai cục sáng màu rtrang81 xanh.

“...” Lần này là tới hai cái à?

Hàng Duật Khanh rất nhanh liền đánh thẳng về phía cô, mà cô vừa định lách về bên còn lại thì liền bắt gặp nắm đấm của Lam Tinh Kỳ đánh tới.

Đệch!

Hai đánh một!

Không thấy nhục à!

Cô nhanh chóng xoay người qua, đưa chân đạp vào bụng của Lam Tinh Kỳ rồi sau đó lăn về lỗ hổng bên đó.

Linh Ưu nhìn qua cái tủ mà Hàng Duật Khanh vừa mới đánh ra một cái lỗ siêu to khổng lồ thì liền vỗ vỗ ngực.

Mém chút nữa thì đã bị

kẹp thành cá xay rồi!

Mà Lam Tinh Kỳ bị đá vào bụng thì liền lùi lại mấy bước, nhưng rất nhanh đã xong tới trước, tiếp tục phối hợp với Hàng Duật Khanh để mà lần nữa ép cô vào đường cùng.

Linh Ưu cố gắng luồn qua một phía trống trải có lợi cho mình thì đột nhiên bên cạnh có một ngọn lửa đỏ rực đánh qua.

Cô vừa tránh ra khỏi đám lửa đó thì liền bị đánh cho vào trong góc tường.

Mẹ nó!

Rốt cuộc mấy tên này muốn làm cái trò gì vậy?!?

Linh Ưu ngồi xổm trong góc, còn ba người kia thì ở bên ngoài chuẩn bị dùng mấy loại dị năng màu mè để mà đánh về phía cô.

Shit!

Ngay lúc này thì đột nhiên trên không trung nở ra những đóa hoa lửa điện, sau đó những đóa hoa kia nhanh chóng xông tới ba người kia.

Linh Ưu thấy vậy thì cũng thuần thế lăn ra ngoài, tới một nơi an toàn.

Lăn lăn lăn!

Một ngày lăn tới mấy lần!

Mà mấy đóa hoa điện kia cũng nhanh chóng bao lấy xung quanh để mà bảo vệ cô.

Linh Ưu nhìn theo hướng mấy đóa hoa điện xuất hiện, là ở dưới các khe cửa.

Cũng ngay lúc này thì cánh cửa cũng bị đánh vỡ ra, một thân ảnh quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong mắt cô.

Hạ Tích Thần mặc một cây quần áo bệnh nhân, trên đầu còn đang quấn băng, khuôn mặt tuấn lãng hơi đỏ lên, có mấy giọt mồ hôi đang trượt xuống trên gò má.

Linh Ưu “...” Ực! Đẹp trai quá!

Hạ Tích Thần nhanh chóng chạy vào bên trong, điều khiển mấy đóa hoa kia liên tục đánh về phía ba người kia, rồi nhanh chóng kéo Linh Ưu mà bỏ chạy.

Trên hành lang bệnh viện lúc này quả nhiên không có ai cả, mà phải một hai phút sau thì người xung quanh mới dần dần xuất hiện.

Hạ Tích Thần kéo Linh Ưu chạy được một lúc thì liền ngừng lại mà thở dốc, một tay đưa lên gõ gõ đầu.

“Không sao chứ?” Cô nhíu mày hỏi.

Hạ Tích Thần lắc lắc đầu, cố gắng bình ổn bản thân lại.

Anh nhìn chằm chằm Linh Ưu, đôi mắt màu hạt dẻ phản chiếu lại bóng hình của cô, chỉ có mỗi mình cô trong đó.

“Tiểu Kha, tôi đã tìm tới được em lần nữa rồi.” Vài giây sau đó, thì anh mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, lại hơi ngọng nghịu một chút, dường như là vì không quen nói chuyện.

Thật tốt, lời nói đầu tiên mà anh cất tiếng nói, là với cô.

*

Tích Thần ở thế giới thật bị câm nhưng mà cơ thể anh được thế giới F đưa vào thì không. Nên chỉ cần dựa theo ký ức được truyền tải vào và nói là được.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện