Linh Ưu liếc nhìn hệ thống ở bên cạnh một cái, ngậm cọng cỏ trong miệng mà ngửa đầu nhìn trời.
Nhưng mà thật ra bị giữ lại mà mỗi ngày đều ngồi ngắm trời như vậy cũng được.
Cộp cộp------------
Tiếng giày cao gót đều đều gõ trên nền gạch hướng về phía cô mà đi tới.
Linh Ưu “...” Sao lại là tiếng giày cao gót nữa?
Không đúng!
Sao cô lại dùng từ lại?
Linh Ưu quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng giày cao gót, quả nhiên liền nhìn thấy một nam một nữ mặc một cây màu đen đang đi về phía cô.
Linh Ưu “...” Biết ngay là cái tổ chức hắc đạo này mà!
Linh Ưu vừa nhìn thấy hai người họ thì liền đứng lên, thích thú nhìn về phía hai người họ.
“Vũ tiểu thư, lại gặp mặt rồi.” Hàng Duật Khanh đẩy đẩy cái kính đen nói.
“Lại gặp mặt.” Lam Tinh Kỳ ở bên cạnh cũng máy móc nói lại.”
Linh Ưu không nói gì cả mà chỉ khoanh tay nhìn hai người họ.
“Cô không chào hỏi một chút à? Bất lịch sự tới như vậy sao?” Người đàn ông tiếp tục đẩy kính hỏi.
“...” Ai biết được mấy người có lại độc tấu như lần trước không?
Tôi cũng biết quê với hương đó chứ!
“Ồ, chào. Hai người lại tới đánh nhau à?”
“Ồ, tới đánh nhau à?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua Lâm Tinh Kỳ, giọng nói không chút chập chùng mà hỏi.
“Ông chủ bảo chúng ta tới đây mời cô tới gặp ông ấy. Vừa rồi anh không chú ý sao?” Lam Tinh Kỳ nhìn Hàng Duật Khanh mà nói.
“Không chú ý, anh chỉ chú ý tới em.”
“Ừ, tha cho anh lần này.”
Linh Ưu “...” Ngại quá! Tôi còn chưa có chết, ok!
Không muốn ăn loại cẩu lương mà thả bằng loại giọng như máy đọc kia, ok!
Hai người kia vừa nói xong thì cũng nhanh chóng quay người rời đi, đi được mười bước thì hai người kia đột nhiên quay người lại nhìn Linh Ưu.
“Cô còn không nhanh lên? Đi thôi!” Hàng Duật Khanh nói.
Linh Ưu “...” Tôi là loại người mà ai gọi thì cũng sẽ đi à? Không đi!
Năm phút sau đó, Linh Ưu nhíu mày nhìn cửa phòng trưởng khoa thần kinh trước mặt, sau đó lại quay đầu nhìn hai người đen thui ở sau lưng.
“Vào đi, đừng sợ.” Hàng Duật Khanh thấy cô đứng yên tại chỗ, cho rằng là cô sợ thì liền nói.
Lam Tinh Kỳ thì hơi nghiêng đầu nhìn cô, sau đó liền quay sang nhìn Hàng Duật Khanh nói: “Đưa kẹo cho em.”
Hàng Duật Khanh nhanh chóng lấy từ trong túi áo vest ra một cây kẹo mút.
“Ngoan, cho cô cái kẹo. Vào trong đi, lát nữa đi ra tôi lại cho cô thêm một cái nữa.” Lam Tinh Kỳ nhét cái kẹo vào tay cô thấy cô còn đang ngơ ngác thì lại xoa xoa đầu cô mấy cái.
Linh Ưu mạnh mẽ hất tay Lam Tinh Kỳ ra, nắm chặt cái