[Ký chủ không có ý định vào trong chiến sao?]
Không hề, ai lại muốn làm mấy trò trẻ con đó?
[Vậy hôm trước ký chủ nói với cô ta như vậy làm gì?]
Hù cô ta chơi thôi!
[...] Ký chủ cũng ít có rảnh!
“Đây không phải Tiểu Hoan của chúng ta sao?”
“Ôi! Tiểu Hoan tới đây để tìm Thanh thanh sao?”
Ngay lúc Quân Linh Ưu chuẩn bị rời đi thì đột nhiên trong đám người có hai nữ sinh đi ra, hai người họ vừa nhìn thấy cô thì liền nhào tới ôm lấy tay của cô mà kéo vào bên trong.
Hai người này là hai người bạn thân của Nhậm Thanh Thanh, người đeo kính tên là Triệu Linh tâm, còn người hơi mập là Trần Minh Ngọc.
A!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Hệ thống, hình như hôm trước ta thấy trong hệ thống có cái gì đó rất hay đúng không?
[Đúng vậy, hôm trước cô còn chê cái đó là ba cái trò mèo vặt vãnh cơ mà?] Giờ lại cần à?
Thì lấy trò mèo đi cào chết mấy con chó thôi mà!
[Xì!]
[Kích hoạt thành công.]
Quân Linh Ưu vừa nhìn thấy Nhậm Thanh Thanh thì liền nở một nụ cười ngọt ngào, rồi nhanh chóng đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị.”
“Tiểu Hoan!” Nhậm Thanh Thanh thấy cô thì cũng nở một nụ cười hiền hậu của một người chị.
“Tiểu Hoan thật là, em tới thăm chị của em thì sao lại đứng ngoài kia vậy chứ? Sao vậy? Đang giận dỗi chị của em sao?” Triệu Linh Tâm nhếch miệng cười ngọt ngào nói.
“Ai da, sao Tiểu Hoan lại giận dỗi được chứ nhỉ? Mấy ngày mà em nằm bệnh viện thì Thanh Thanh đều lo lắng quan tâm tới em.Tiểu Hoan làm sao có thể giận được cơ chứ?” Trần Minh Ngọc ở bên cạnh liền phụ họa.
“Là vậy sao ạ? Cũng phải nhỉ, ngày hôm đó chị ấy cũng là người thứ hai tới thăm em chỉ sau mẹ em thôi! Chỉ là em vô ý quá, lúc đó lại làm chị ấy giận!” Quân Linh Ưu nghe thấy hai người kia nói như vậy thì liền gật đầu phụ họa theo.
Hai người kia thấy cô như vậy thì liền liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Nhậm Thanh Hoan trở nên ngoan ngoãn như vậy từ lúc nào?
“Sao Thanh thanh lại tức giận với em vậy? Có chuyện gì sao?” Triệu Linh Tâm liếc sang nhìn Nhậm thanh Hoan bằng ánh mắt dò xét.
“Ôi, Tiểu Hoan! Sao trán của em lại bị sưng lớn như vậy?” Triệu Minh tâm vô tình nhìn thấy cục u trên trán của Quân
Linh Ưu liền tò mò hỏi, “Là lần trước rơi xuống hồ bị đập đầu sao?”
Bình!
Một tiếng đàn chói tai vang lên khiến cho hai người kia và những người đang xem kịch cũng phải giật mình.
“Ờ, không có gì đâu!