Nhậm Thanh thanh cố gắng hít thở để bản thân bình tĩnh lại, cố gắng dùng ánh mắt dịu dàng nhất để mà nhìn Quân Linh Ưu.
Nhưng ngay lúc cô ta nhìn qua, thì đột nhiên cô ta thấy cả thế giới như đang cô động lại, khắp nơi đều là một màu đỏ trải rộng, những người đứng xung quanh đều đang đeo những chiếc mặt nạ với nụ cười khinh miệt và ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn cô ta.
Xung quanh đều là những lời nói mỉa mai châm chọc.
Mà cô ta thì chỉ nhỏ bé trơ trọi đứng đó.
“Nhìn cô ta đi! cô ta là một đứa con hoang không ai cần cả!”
{Không! Đừng đối xử với tôi như vậy!}
“A! Mau nhìn đi! Cô ta là một đứa không có cha!”
{Không phải! Tôi có cha!}
“Cô ta còn tưởng bản thân cao quý lắm sao? Nực cười!”
{Không!}
“Cô ta chỉ là một thứ để người ta chán ghét và lãng quên mà thôi!”
{Làm ơn! Đừng mà…}
Nhậm Thanh Thanh hoảng sợ ôm đầu nhìn mọi thứ xung quanh, rồi đột nhiên cô ta bị một vòng tay ôm lấy, một giọng nói thì thầm bên tai của cô ta: “Nhìn đi! Một kẻ chỉ biết bôi nhọ dẫm đạp lên nhưng người khác để sống như cô, thì chỉ có thể bị kẻ khác chán ghét vứt bỏ mà thôi!”
“Không!” Nhậm Thanh Thanh nhìn sang thì thấy người đó chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt dị dạng mang nụ cười mỉa mai thì hoảng sợ hét lên, rồi hất tung kẻ đó ra.
Ngay khi cô ta vừa hất người đó ra thì đột nhiên mọi thứ xung quanh dường như bị ấn nút quay chậm lại.
Màu đỏ cũng dần dần rút đi, những người xung quanh không còn đeo mặt nạ nữa, cả thế giới như trở lại bình thường.
Còn kẻ mà cô ta hất ra nay lại biến thành Nhậm Thanh Hoan.
Quân Linh Ưu bị cô ta đẩy mạnh một cái, liền cứ như vậy mà theo đà mà rơi vào đám nhạc cụ phía sau.
Rầm! Choang! Loảng xoảng!
Một mớ âm thanh liên tục vang lên!
Quân Linh Ưu lúc này đang ngã sóng soài trong đám nhạc cụ đó, cả người bị nhạc cụ đập đến phát đau.
Trên đầu lại còn bị cái trống đánh cho một cái.
Quân Linh Ưu hít một hơi ngồi dậy, đưa tay lau lau mấy giọt nước mắt không có thật của mình: “Chị, sao chị lại đẩy em vậy? Em nói gì sai sao?”
Nhóm người vốn đang đứng xem kịch kia lúc này cũng đã có người nhanh chóng chạy vào, có người thì đỡ Quân Linh Ưu dậy, người thì lôi nhạc cụ ra.
“Nhậm Thanh Thanh, cô làm gì vậy? Sao đột nhiên lại đẩy con bé ra?”
“Nhậm Thanh Thanh! Cô bị điên rồi sao!”
“Thanh Hoan, không sao chứ?”
“Nhậm Thanh Thanh, Nhậm Thanh Hoan không làm gì cô cả! Cô đẩy cô ấy làm gì?”
Nhậm Thanh Thanh cứng người nhìn những người khác đang vây quanh Quân Linh Ưu, cô ta nhìn xuống bàn tay của mình.
Không phải! Không phải!
Sao lại như vậy chứ?