“Ông biết rằng tôi sẽ tới đây sao? Ông là ai?” Linh Ưu nhíu mày nhìn ông ta.
“Ông chỉ biết là vào ngày hôm nay của năm nay sẽ có người tới đây, chứ hoàn toàn không biết người đến là ai.” Ông ấy sờ sờ bộ râu cười nói.
“Làm sao mà ông biết được? Và hình thể hiện tại của ông là thế nào?”
“Đó là một lời tiên tri đến từ Đức Ngài.” Ông ấy đưa tay ra hai bên, ngực hơi ưỡn ra, đầu ngẩng cao, cả khuôn mặt đều là sự kính ngưỡng.
“Đức Ngài sao? Đức Ngài là ai?” Linh Ưu nhíu mày nhìn ông ấy, cô chưa từng nghe qua bao giờ.
“Đúng vậy, con hãy nhìn ta đi, ta có được hình thể như hiện tại chính là nhờ Ngài. Chính nhờ có Đức Ngài mà ta đã gần như có thể tồn tại được với trời đất.” Ông ấy vừa nói lại vừa sung sướng xoay quanh một vòng.
“Đức Ngài là ai?’ Linh Ưu nhíu mày nhắc lại một lần nữa.
“Ôi con yêu, rồi một ngày nào đó con sẽ biết được Ngài la ai. Nên bây giờ cái mà con cần làm chính là hoàn thành sứ mệnh của chính con.” Ông ấy bay quanh người của cô, làm cô phải quay đầu nhìn theo, lúc này thì cô mới phát hiện ra, Hạ Tích Thần vốn luôn đi cùng cô lúc này đã không thấy đâu cả.
Linh Ưu “...” Oh Shit!
Cún con của ông đâu?!?
“Yên tâm đi, cậu bé đó vẫn ở đây, chỉ là con không nhìn thấy mà thôi, nào, đến lúc rồi, con cần phải nhận lấy sứ mệnh của bản thân.” Ông ấy vừa nói xong thì xung quanh liền sáng lên.
Linh Ưu chỉ thấy bản thân đang di ở một khoảng không màu trắng, hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì cả.
Cô cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng cũng tìm thấy được một cánh cửa đang trôi nổi giữa không trung.
Cô đi vòng quanh cánh cửa đó mà xem xét một chút, nhưng mà dù xem thế nào thì cũng không thấy nó khác lạ ở đâu.
“Nào, con yêu, hãy mở nó ra đi, đó chính là cánh cửa để mở ra sứ mệnh của con.” Giọng nói của ông ấy lại lần nữa vang lên trong không trung.
Cạch----------
Cánh cửa cạch một tiếng được mở ra, không gian xung quanh dần biến đổi, từ một không gian hoàn toàn trắng trơn, nó bắt đầu được phủ lên một màu đen tăm tối đến vô tận, cùng với những vì sao, những dải ngân hà lấp lánh và hành tinh màu xanh mà cô đang đứng bên cạnh nó.
Hành tinh này rất đẹp, màu xanh thẳm xanh của biển, màu vàng của hoang mạc, những màu sắc sặc sỡ của các thành phố lớn, các khu đô thị hay các vùng quê, màu xanh lá của các rừng cây.
Màu xanh dương thì có nơi nhuốm đen còn màu xanh lá thì quá ít.
Hành tinh này có một lớp bảo vệ xung quanh, chỉ là lớp bảo vệ này dường như đã bị mài mòn và bị thủng rất nhiều nơi.
Trong lúc Linh Ưu đang quan sát thì đột nhiên có thứ gì đó bay xẹt qua