Ngay khi mà góc áo của hai người kia xuất hiện ở ngã rẽ, thì Linh Ưu liền biến mất ngay tại chỗ, dịch chuyển vào căn phòng ở ngay đó.
[...] Không phải nói tiến tới yêu đương rồi cùng nhau rải cẩu lương à? Sao cô lại bỏ chạy rồi?
Phụ nữ a! Đều là một lũ lừa đảo!
Linh Ưu lúc này đang đứng trong phòng mà thở dốc.
Thật sự là dịch chuyển như thế này quá mệt mỏi!
Sau khi thở dốc một hồi lâu, thì cô mới có thời gian mà quan sát mọi thứ trong phòng.
Căn phòng này được thiết kế giống như là một ngôi nhà vậy.
Nơi mà cô đứng lúc này là phòng khách, có thể thấy ở bên trong kia là phòng bếp.
Mà nơi này dường như là còn có trẻ con, vì trên sàn nhà có khá nhiều đồ chơi, nhưng mà đều được xếp rất gọn gàng.
Có thể thấy đây là một đứa trẻ rất ngoan.
Ngay lúc này thì một cậu bé đi từ bên trong một căn phòng khác trong phòng ra, mở to đôi mắt nhìn cô đầy kinh ngạc.
Linh Ưu nhìn cậu bé rồi gật gù.
Ừm, Tích Thần cún con nhà cô vẫn luôn ngoan ngoãn.
Hạ Tích Thần mặc bộ đồ con gấu màu nâu, trong tay đang ôm một cái trứng lớn màu vàng nhạt.
Aw! Đáng yêu quá!
Tích Thần của cô đáng yêu quá!
Ngay lúc mà cô vẫn còn đang ngơ ngẩn trong sự đáng yêu của Hạ Tích THần thì cậu đột nhiên lại bước nhanh tới cái bàn gần đó, nhanh chóng cầm lấy một cái bảng, ấn ấn mấy cái.
Ngay sau đó thì tiếng chuông cảnh báo vang lên ầm trời.
Linh Ưu “...” Vừa mới gặp nhau cũng đừng có yêu thương nhau theo cách bạo lực vậy chớ!
Bên ngoài rất nhanh liền vang lên tiếng bước chân rầm rập, ngay lúc mà cánh cửa đó mở ra thì Linh Ưu cũng biến mất.
Không phải là do cô mà là do cô đã dùng hết dị năng rồi, không ở lại được nữa, phải dịch chuyển thời gian về hiện tại.
Cô mở mắt ra nhìn cái trần nhà bằng gỗ một hồi rồi mới ngồi dậy.
Đầu óc liền choáng váng một trận.
Trời đất quay cuồng!
Cỏ cây lẫn lộn!
Cô nhìn qua phía bên kia, Hạ Tích Thần đang ngồi canh ở ngoài cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì mà nghĩ tới thất thần, đôi mày đẹp hơi chau lại.
Linh Ưu cố gắng chống lại cảm giác chóng mặt, ổn định lại đầu óc rồi mới đi tới ngồi bên cạnh Hạ Tích Thần.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Cô chọc chọc vào vai của cậu mà hỏi.
Hạ Tích Thần giật mình nhìn cô rồi lắc lắc đầu, sau đó yếu ớt mỉm cười bày tỏ mình không sao.
Ừm!
Linh Ưu gật đầu nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng đi về giường mà ngủ.
Không sao thì tốt rồi!
Đi ngủ!
Hệ thống trợn mắt nhìn Linh Ưu lưu loát làm một chuỗi các hành động, đi tới giường, nằm xuống, đắp chăn, nhắm mắt.
[Ký chủ! Cô mẹ nó cứ để tên đó ngồi đó vậy à?!?] Không phải lúc này nên hỏi han an ủi gì gì đó một chút sao?
Linh Ưu mở mắt ra mơ màng nhìn hệ thống, sau đó cô ngồi dậy: “Tích Thần, đi ngủ.”
[...] Cô như thế này mà lấy chồng được thì tên của tôi viết ngược lại!
Hạ Tích Thần