Linh Ưu và Hạ Tích Thần dùng xong bữa sáng thì cậu bé ngày hôm qua lại tới.
Cậu bé lễ phép chào hai người một tiếng rồi sau đó nói với Linh Ưu: “Ông bảo là nếu như anh chị muốn đi thì cứ việc rời đi. Và ông đợi những biến chuyển từ chị.”
Cậu bé nói xong, đợi Linh Ưu gật đầu xác nhận rồi mới rời đi.
Hạ Tích Thần nghiêng đầu nhìn cô.
“Chúng ta sẽ rời khỏi đây có chút việc.” Cô đưa tay sờ sờ đầu Hạ Tích Thần nói.
Hạ Tích Thần nghe vậy thì gật gật đầu mấy cái rồi đi vào trong nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Còn Linh Ưu thì mới ăn sáng xong vẫn có chút mệt mỏi nên lại trèo lên nằm nghiêng người, cánh tay chống lấy đầu, híp mắt nhìn Hạ Tích Thần, thi thoảng lại còn gãi gãi mông.
[Nhìn cô có khác gì tên tra chồng đang nằm thảnh thơi nhìn vợ dọn dẹp mà không chút thương tiếc không? Đồ gia trưởng!] Hệ thống ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn cô.
“Tích Thần, cần tôi giúp gì không?”
Hạ Tích Thần nghe cô gọi thì liền nhìn cô mỉm cười rồi lắc lắc đầu.
“Ừm.” Linh Ưu thấy vậy thì liền vui sướng gật đầu, tiếp tục công cuộc nằm nhìn và gãi mông đầy gian nan của mình.
[...] Lần đầu nghe tới nằm không gãi mông mà cũng gian khổ.
Tra nam!
…
Linh Ưu nhảy từ trên cành cao xuống, phủi phủi bàn tay một cái rồi mới dắt Hạ Tích Thần tiếp tục đi về phía trước.
Hiện tại cô còn cách khu tàn tích của thành phố khoảng vài cây số nữa.
Thật ra nếu như cô muốn thì cô vẫn có thể dịch chuyển được xa như vậy, nhưng quan trọng là sau đó chắc chắn là Hạ Tích Thần sẽ bị dọa cho chết khiếp.
Mà cô cũng thấy khá là quan ngại!
Thế giới sau cơn đại nạn, mọi thứ đều bị đám cây xanh mọc lên làm cho đổ nát, không còn nhìn ra hình dạng ban đầu.
Chỉ có duy nhất thành phố này là chỉ bị cây xanh phủ kính là không hề bị phá nát.
Hạ Tích Thần nhìn kiến trúc trước mắt, trong đôi mắt như có thứ cảm xúc không nói nên lời đang xao động.
Linh Ưu nhìn đám kiến trúc được các loại cây leo phủ thành một màu xanh ngắt trước mặt, bất giác rùng mình.
Cũng đã bị quấn thành như vậy rồi! Chắc chắn là rắn ít nhất cũng phải lên tới hàng ngàn hàng chục ngàn rồi!
Thành phố lúc này không có chút âm thanh nào cả, mọi thứ đều là một mảnh yêu tĩnh.
Khè khè---------
Linh Ưu quay đầu lại thì liền nhìn thấy một con rắn to lớn, to gấp mười lần con trăn trưởng thành.
Linh Ưu “...”
Mà ngay sau đó thì ở các phương hướng khác nhau, các con quái vật khác nhau cũng nhanh chóng xuất hiện từ những phương hướng khác nhau.
Gào---------
Gừ------
Áu-----------
Linh Ưu “...” Không phải vừa rồi yên tĩnh lắm sao? Sao bây giờ lại đông dui như này rồi?
Hạ Tích Thần nhìn thấy như vậy thì liền vội vàng nắm chặt