Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Vũ khúc thâm lâm (16)


trước sau

“Tất cả là tại cô! tại sao cô lại xuất hiện cơ chứ! Tôi hận cô! Hận cô!”

Cả hai gương mặt của cô ta đều trở nên vặn vẹo, liên tục gào thét một cách điên cuồng.

Mà lúc này Linh Ưu cũng đã nhận ra cô ta là ai, chính là Sa Lãnh.

Mẹ! Mi đòi cướp dị năng của bà đây, bà đây còn chưa tính sổ với mi mà mi đã ở đây la làng à!

Bố tát chết!

Những con thú xung quanh cũng bắt đầu gầm gừ mãnh liệt hơn, đôi mắt của chúng ánh lên một sắc đỏ kỳ dị.

Linh Ưu nắm chặt lấy tay của Hạ Tích Thần, sau đó nhanh chóng dịch chuyển đến một khu vực khá cao gần đó.

“Muốn chạy! Muốn chạy!”

“Giết! Giết!”

Những con quái vật kia lại càng gào rú lớn hơn, sau đó cùng nhau chạy về phía bên này.

Linh Ưu không biết lấy từ đâu ra một nắm hạt hình cầu nhỏ màu trắng bạc cỡ viên bi ve mà ném xuống dưới đất.

Mấy viên bi đó vừa chạm đất thì liền vỡ ra, ở bên trong ngay lập tức thò ra mà cái chân, cắm thẳng xuống đất, xếp thành một hàng tạo thành một hàng rào bảo vệ vô hình trải dài.

Những con thú kia không biết đó là gì, vừa chạy tới liền bị dụng đầu vào bức tường kia.

Linh Ưu bĩu bĩu môi nhìn tụi nó, có đâm đến chết thì bức tường này cũng không có vỡ được đâu mấy con giời ngu ngốc!

Bụp---------

Đột nhiên một tia sáng màu xanh lam chiếu tới, sau đó liền nghe bụp một tiếng đánh thẳng vào bức tường.

Mà bức tường cũng rất nhanh vang lên tiếng răng rắc.

Đệch mợ! Đứa nào phá game của bà!

Cô ngước mắt nhìn lên phía ánh sáng kia phát ra, một tòa nhà ở giữa thành phố, cách chỗ này khoảng tầm một trăm mét.

Quá xa nên không không nhìn rõ là ai, chỉ thấy là một cây màu đen đứng bên cửa sổ.

Linh Ưu hung hăng lôi ra thêm một mớ hạt khác, quăng xuống dưới đất, trước khi nó kịp giăng lên tường bảo vệ mới thì cô lại tiếp tục vứt thêm một mớ hạt màu đen nữa ra ngoài cái lỗ đó.

Cái gì không có nhưng đồ thì cô có rất nhiều! Xét về chơi đồ thì cô đứng hạng nhì thì không ai dám nhận hạng nhất nha!

Mấy hạt mà cô quăng ra bên ngoài kia ngay khi vừa chạm phải thứ gì đó thì liền nổ tung, những con thú xui xẻo đụng trúng liền nổ cho nát bấy thành tương thịt.

Sa Lãnh nhìn thấy như vậy thì liền lùi lại, không dám tiến tới nữa, ánh mắt đầy oán độc nhìn Linh Ưu.

Mà Linh Ưu lúc này không rảnh để mà nhìn cô ta, cô lúc này đang hất mặt về phía tên áo đen kia, đồng thời giơ ngón tay giữa lên.

Hạ Tích Thần thấy cô nhìn về phía bên đó thì

cũng ngước nhìn qua, cũng thấy một người đen thui một cục đang đứng đó.

[Ký chủ…]

Hửm?

[Mấy cái này mà cô cũng trữ bên người à? Lại còn nhiều như vậy...] Hệ thống có chút câm nín.

“Lúc trước có mua, sau này lại thấy dùng rất tốt nên liền mua mấy xe tải a!” Linh Ưu đứng chống nạnh nhìn mấy con quái vật bị nổ cho thành tương.

[...] Không phải nói mấy cái này siêu siêu mắc sao? Cô lại mua được? Lại còn là mấy xe tải?

“Ài, trách sao được? Tôi giàu!” Linh Ưu rút ra một khẩu súng trường dài khoảng một sải tay, thân màu xanh sẫm.

Hạ Tích Thần vừa nhìn thấy cô lấy súng ra thì còn có chút kỳ quái, nhưng sau đó rất nhanh liền trấn định lại.

Cô vẫn luôn luôn có thể làm ra những điều kỳ diệu như vậy!

Còn hệ thống vừa nhìn thấy nó thì lại được một phen giật mình.

Mẹ nó! Là Flash E9* đó!

*Giả tưởng thôi, hơm có thật đâu à nha~

Khẩu súng này từ trước tới nay vẫn luôn là bá vương cận chiến của tinh tế, lực sát thương cực mạnh.

Điểm yếu có thể nói ra chính là một lần có thể bắn ra quá ít đạn năng lượng, chỉ có thể bắn được năm viên mà thôi, thế nhưng mức năng lượng nó tích trữ thì lên tới trăm viên, mỗi lần thay đạn và lên đạn thì còn chưa tới hai giây!

Còn điểm yếu thứ hai của nó, chinh là quá mắc!!!

“Còn cả tầm bắn không được xa nữa.” Linh Ưu nói rồi, liền điều khiển cho tấm màn bảo vệ kia tách ra một chút, rồi nhanh chóng bóp cò.

Tốc độ cực nhanh, chưa tới một giây đã bắn ra liên tiếp năm viên đạn màu đỏ rực như lửa.

Những tiếng nổ lớn vang lên, những con quái vật nhanh chóng bị chơi cho ra bả.

Ở trong tòa nhà cao tầng đằng xa, người đàn ông nhìn về phía Linh Ưu, khẽ phát ra một nụ cười trầm thấp.

Sau đó anh ta mới quay người rời đi.

Đùa giỡn với cô như vậy là đủ rồi, dù sao thì hiện tại dù anh ta có làm gì thì cũng là công cốc.



Linh Ưu đạp Sa Lãnh xuống đất, xung quanh đều là xác của quái vật chồng chất lên nhau.

“Ai da, thật ngại quá! Lại làm cô hận tôi hơn rồi thì phải?” Cô chĩa súng vào đầu của cô ta, mỉm cười mà hỏi.

Sa Lãnh lúc này vô cùng chật vật, một tay đã bị đứt lìa, chân đã bị nát bấy ra, một khuôn mặt bị thương tổn nặng nề.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện