“Tất cả là tại cô! tại sao cô lại xuất hiện cơ chứ! Tôi hận cô! Hận cô!”
Cả hai gương mặt của cô ta đều trở nên vặn vẹo, liên tục gào thét một cách điên cuồng.
Mà lúc này Linh Ưu cũng đã nhận ra cô ta là ai, chính là Sa Lãnh.
Mẹ! Mi đòi cướp dị năng của bà đây, bà đây còn chưa tính sổ với mi mà mi đã ở đây la làng à!
Bố tát chết!
Những con thú xung quanh cũng bắt đầu gầm gừ mãnh liệt hơn, đôi mắt của chúng ánh lên một sắc đỏ kỳ dị.
Linh Ưu nắm chặt lấy tay của Hạ Tích Thần, sau đó nhanh chóng dịch chuyển đến một khu vực khá cao gần đó.
“Muốn chạy! Muốn chạy!”
“Giết! Giết!”
Những con quái vật kia lại càng gào rú lớn hơn, sau đó cùng nhau chạy về phía bên này.
Linh Ưu không biết lấy từ đâu ra một nắm hạt hình cầu nhỏ màu trắng bạc cỡ viên bi ve mà ném xuống dưới đất.
Mấy viên bi đó vừa chạm đất thì liền vỡ ra, ở bên trong ngay lập tức thò ra mà cái chân, cắm thẳng xuống đất, xếp thành một hàng tạo thành một hàng rào bảo vệ vô hình trải dài.
Những con thú kia không biết đó là gì, vừa chạy tới liền bị dụng đầu vào bức tường kia.
Linh Ưu bĩu bĩu môi nhìn tụi nó, có đâm đến chết thì bức tường này cũng không có vỡ được đâu mấy con giời ngu ngốc!
Bụp---------
Đột nhiên một tia sáng màu xanh lam chiếu tới, sau đó liền nghe bụp một tiếng đánh thẳng vào bức tường.
Mà bức tường cũng rất nhanh vang lên tiếng răng rắc.
Đệch mợ! Đứa nào phá game của bà!
Cô ngước mắt nhìn lên phía ánh sáng kia phát ra, một tòa nhà ở giữa thành phố, cách chỗ này khoảng tầm một trăm mét.
Quá xa nên không không nhìn rõ là ai, chỉ thấy là một cây màu đen đứng bên cửa sổ.
Linh Ưu hung hăng lôi ra thêm một mớ hạt khác, quăng xuống dưới đất, trước khi nó kịp giăng lên tường bảo vệ mới thì cô lại tiếp tục vứt thêm một mớ hạt màu đen nữa ra ngoài cái lỗ đó.
Cái gì không có nhưng đồ thì cô có rất nhiều! Xét về chơi đồ thì cô đứng hạng nhì thì không ai dám nhận hạng nhất nha!
Mấy hạt mà cô quăng ra bên ngoài kia ngay khi vừa chạm phải thứ gì đó thì liền nổ tung, những con thú xui xẻo đụng trúng liền nổ cho nát bấy thành tương thịt.
Sa Lãnh nhìn thấy như vậy thì liền lùi lại, không dám tiến tới nữa, ánh mắt đầy oán độc nhìn Linh Ưu.
Mà Linh Ưu lúc này không rảnh để mà nhìn cô ta, cô lúc này đang hất mặt về phía tên áo đen kia, đồng thời giơ ngón tay giữa lên.
Hạ Tích Thần thấy cô nhìn về phía bên đó thì