Lúc tỉnh lại, Hạ Tích Thần phát hiện ra bản thân đang nằm trong một cái khoan thủy tinh ở trong một hang động rộng lớn.
Bên cạnh anh không còn ai cả, chỉ có một mình Hill ở đó với anh.
Hill chính là từ quả trứng màu vàng mà anh vẫn luôn ôm trong người nở ra, trước đó là do anh tìm thấy nó ở ngoài biển trong một lần đi chơi.
Mà anh bây giờ, cũng bắt đầu hiểu được ý nghĩa của bản thân, hiểu được những lời mà cha anh đã nói.
Anh chính là một trong hai chiếc chìa khóa để giải cứu nhân loại.
Sau đó, anh và Hill nương tựa vào nhau mà sống qua ngày ở cái thể giới lạ lẫm này.
Cả hai liên tục gặp phải rất nhiều khó khăn, thế nhưng hai người vẫn có thể sống được qua ngày.
Cho tới ngày hôm đó, hai người gặp phải con quái thú to lớn, Hạ Tích THần bị thương nặng, may mắn nhờ Hill đánh lạc hướng nên mới có thể sống sót mà trốn trong hang động.
Mà Hạ Tích Thần lúc này lại hoàn toàn không đi nổi nữa, chỉ có thể ngồi chờ một cách vô vọng.
Một lúc lâu sau đó thì rốt cuộc Hill cũng quay lại, nhưng lúc này Hill lại còn mang theo một cô gái nữa.
Hạ Tích Thần không hiểu tại sao Hill lại tin tưởng cô ấy như vậy, nhưng từ trước tới nay Hill cẩn trọng hơn anh nhiều nên anh cũng lựa chọn tin tưởng cô.
Sau đó, anh mới biết, hóa ra là Hill khi còn trong quả trứng vẫn luôn cảm ứng được bên ngoài. Mà trong lúc đó thì Hill cũng cảm nhận được mùi hương, giọng nói của cô cho nên Hill mới tin tưởng.
Mà cũng đúng như Hill nói với Hạ Tích Thần, ở bên cạnh cô rất an toàn, liền không cần phải lo tới cơm ăn đồ mặc hay là bị ức hiếp.
Ngày hôm ấy Hill chết, anh suýt mất mạng. Là cô cứu anh, lại còn tìm nơi, xây cho Hill một ngôi mộ nho nhỏ.
Lúc Hạ Tích Thần nhờ cô đi tìm hạt giống, thật ra là vì anh muốn bỏ chạy, muốn rời khỏi cô.
Vì từ trước đến nay, những người mà anh yêu thương đều lần lượt chết đi, anh sợ là cô cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng rốt cuộc anh vẫn không bỏ đi, chính là chỉ cần nghĩ tới chuyện không được gặp cô nữa thì liền cảm thấy vô cùng đau khổ.
Thời gian sau đó, cô dẫn anh đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, tìm hiểu rất nhiều thứ.
Cũng là cô dạy anh cách dùng dị năng.
Anh vốn nghĩ mọi chuyện cứ êm đẹp như vậy là được, cô ở đâu anh liền theo đó, cho đến khi không thể nào tiếp tục đi được nữa thì sẽ ngừng lại.
Nhưng sau đó thì dần dần anh phát hiện ra rằng, cô dường như đang cần phải hoàn thành cái gì đó.
Cô nói với anh, cô tới đây là vì nhiệm vụ, cô tồn tại là để làm những cái nhiệm vụ đó.
Ngày hôm đó trên bờ biển, cô rời đi mất, để lại anh ngơ ngác ở đó một mình mà