Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Thật giống như không cẩn thận liền vạn kiếp bất phục.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Vân Tà hiện lên hung ác cùng điên cuồng.
Vật nhỏ này luôn không biết nghe lời, cứ một lần lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.
Quả nhiên là muốn bị ăn đòn mà.
.....!
Ngoài xe, Đường Nhất vẫn luôn chờ đương gia phân phó, cửa xe còn hờ khép.
Đợi nửa ngày, thấy bên trong vẫn không lên tiếng đành phải tiến về phía cửa xe, nhẹ mở cửa dò hỏi
"Đương gia chúng ta xuất phát......."
Lời nói còn chưa dứt, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hóa đá.
Liền thấy Tuyên tiểu thư bị đương gia nhà mình chèn ép dưới thân, cả thân hình nhỏ xinh thân đều bị đương gia bao trùm, mang theo bá đạo cùng hung ác, kịch liệt hôn.
Cho đến Tư Vân Tà buông ra, cả hai người đều thở gấp, nhìn vật nhỏ bị hắn đè ở dưới thân thở hổn hển, mặt đỏ hồng mắt ngấn ngấn nước nhất thời chưa thoát ra được từ nụ hôn quá mức kịch liệt kia.
Tư Vân Tà trong mắt xẹt qua ý cười, cố gắng áp chế dục vọng không ngừng dao động, từ từ ôm cô ngồi dậy.
Ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Đường Nhất đang đứng trước cửa xe
"Tư gia."
Âm thanh băng lãnh truyền đến, khiến Đường Nhất lạnh cả sống lưng.
"Vâng"
Đường Nhất kịp phản ứng, vội vàng đem cửa xe đóng lại.
Chỉ chốc lát sau, xe chậm rãi chuyển bánh, hướng về nhà cũ Tư gia mà chạy.
Tuyên Vân Chi lúc này như lọt vào trong sương mù, lần mò mãi vẫn chưa đi ra được.
Khi nụ hôn này hạ xuống cô cũng không rõ cảm giác gì?
Phản cảm sao?
Không, một chút đều không phản cảm.
Thậm chí hôn rơi xuống cô chỉ thấy trong lòng rạo rực, có chút vui sướng, cả cơn đau trên bả vai cũng quên đi.
Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của Tư Vân Tà.
"Tít____, ký chủ tỉnh táo lại, nên tỉnh táo a."
Âm thanh hệ thống trong đầu không ngừng kêu hồn cô về.
Muốn cô nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Sao bây giờ ký chủ của nó lại mê trai rồi, không phải bị mê hoặc tới ngu rồi chứ.
Mà cách cô không xa, Tư Vân Tà làm như mọi chuyện chưa từng xảy ra, nghiêm túc lấy khăn tay màu trắng từ trong túi áo ra thông thả mà lau đi vết máu trên tay, như thể cái người cưỡng ép hôn cô không phải là hắn vậy.
Nếu không phải trên môi vẫn còn ý cười nhàn nhạt, thì thật sự cô đang nghĩ mọi chuyện đều chỉ là ảo giác.
Người đàn ông này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.
Đúng là...!Đồ lưu manh!
Nhịn không được hừ một tiếng, cái gì cũng không thèm nói tự mình sửa lại tà váy vì tình huống lúc nãy bị vén lên đùi làm lộ hơn phân nửa da thịt bên ngoài.
Lúc này sau lưng miệng vết thương truyền đến đến đau đớn.
Vết thương do súng bắn trúng quả thật không giỡn được, hở chút là miệng vết thương lại rách ra, lại nó viên đạn lại bắn sâu vào xương vai của cô, làm nó bị tổn thương rất nặng vì thế loại đau đớn này chính là đau tận xương thấu tận não.
Bất quá, cô vẫn như cũ mặt không đổi sắc, so với các loại đau đớn cô đã chịu qua, thì vết thương này không đáng kể.
Sửa sang lại ổn thỏa, cô không nói gì ngồi ngay ngắn trong xe, đầu khẽ cuối xuống làm sợi tóc trượt theo che